Sơ Tễ
khựng lại, chợt thấy trong mắt Cầm Yểu vụt qua sắc đỏ, tay nàng nắm chặt, thanh
đại đao to dày bị nàng bẻ như một tờ giấy, đẩy thanh đao ra, bước chân nàng khẽ
động chộp lấy cổ họng kẻ tập kích, sắc mặt nam tử cao to lập tức tím xanh, chân
nhũn ra quỳ trên đất, Cầm Yểu lạnh giọng: “Ai phái ngươi tới.”
Trong
lời nói có sát khí mà Sơ Tễ chưa từng được chứng kiến.
“Yêu
nữ… người người đều muốn diệt…” Nói xong đầu người đó ngoẹo đi, miệng chảy ra
một dòng máu đen dính trên cánh tay trắng như tuyết của Cầm Yểu, để lại một dấu
vết chướng mắt, hắn đã nuốt độc tự tận.
Thấy có
kẻ chết, người xung quanh lập tức hoảng loạn tản đi.
Cầm Yểu
buông tay, dòng máu ấm nóng dính trên cánh tay theo ngón tay nàng tí tách nhỏ
xuống đất. Cầm Yểu khựng lại nhìn thi thể trên đất một hồi, thân hình bỗng
nhiên bắt đầu run lên, nàng muốn lấy khăn tay trong tay áo, nhưng sờ soạng một
hồi lâu vẫn không thấy.
Sơ Tễ
sực tỉnh bước tới phía trước, dùng tay áo mình lau sạch vết máu trên tay Cầm
Yểu. Đến khi tay áo hắn bẩn hết, thân hình Cầm Yểu càng run rẩy mạnh hơn, nàng
kéo áo Sơ Tễ, sắc mặt trắng xanh. Trong lòng chợt đau nhói, Sơ Tễ cắn chặt
răng, đặt tay lên lưng Cầm Yểu ôm nàng vào lòng vỗ nhẹ: “Đừng sợ, Cầm Yểu, đừng
sợ.”
Một lúc
sau thì người của quan phủ đến, trông thấy Cầm Yểu không ai dám nói nửa lời, âm
thầm kéo thi thể đi rồi đưa nàng về phủ Quốc sư.
Cầm Yểu
tắm hết hai canh giờ, nhưng máu tanh trên cánh tay giống như không thể nào rửa sạch
được, cảm giác dính dính cứ luôn đeo bám trong đầu, giống như tơ nhện, càng lúc
càng bám chặt lấy nàng. Về đến phòng, Sơ Tễ lập tức đứng dậy, hắn nhìn nàng,
trong mắt ẩn chứa sự lo lắng không dám nói.
Cầm Yểu
cười: “Sơ Tễ, đàn một khúc nhạc cho ta nghe đi.”
Tiếng
đàn du dương, trong thanh âm chứa cảm xúc thấp hèn không dám nói của hắn, Cầm
Yểu đều nghe hết, nàng cười nhưng tay lại nắm chặt thành quyền, chặt đến trắng
xanh, hết khúc nhạc, ánh mắt Sơ Tễ dịu dàng rơi trên người nàng, không ngờ lại
nghe Cầm Yểu nhẹ giọng nói: “Sơ Tễ, ngươi rời khỏi phủ Quốc sư đi.”
Ngón
tay khẽ động, dây đàn run rẩy phát ra âm thanh chói tai. Hắn im lặng hồi lâu
rồi khàn giọng hỏi: “Tôi… có chỗ nào làm chưa tốt sao?”
Trên
mặt Cầm Yểu vẫn treo nụ cười, nhưng giọng nói lạnh đi: “Ngươi không bảo vệ được
ta, phủ Quốc sư không cần kẻ vô dụng.” Sơ Tễ cụp mắt, đối diện với chỉ trích
như vậy hắn không cách nào
phản bác, “Ngươi đi đi, đi ngay đêm nay.” Nói xong
nàng một mình về giường nằm trong trong chăn.
Nghe
tiếng bước chân Sơ Tễ rời đi, tiếng cửa đóng nhẹ rít lên, bàn tay giấu trong
chăn của Cầm Yểu bóp chặt đến bật máu.
Một đêm
không ngủ, sáng sớm hôm sau, Cầm Yểu bộ dạng bơ phờ mở cửa, thấy một nam nhân
cao to đang quỳ phía trước, một đêm hứng gió phơi sương khiến đầu tóc y phục
của hắn ướt đẫm, thấy Cầm Yểu mở cửa, thần sắc hắn hoảng hốt, bất an và bàng
hoàng giấu sâu trong mắt vụt qua, hắn khấu đầu thật mạnh, phủ phục trên đất,
hắn đặt mình ở một nơi thấp hèn như bụi đất, khàn giọng nói: “Sơ Tễ vô dụng,
nhưng xin Quốc sư…” Giọng hắn chợt dừng lại, dường như không biết nên nói tiếp
thế nào.
Sự giáo
dục của tử sĩ cho hắn biết, không thể có thỉnh cầu với chủ nhân, bất luận đó là
mệnh lệnh gì thì điều hắn có thể làm chỉ là phục tùng. Nhưng lần này hắn không
thể nào thuyết phục bản thân cứ vậy mà rời đi. Dù là tuyệt vọng, hắn cũng muốn
ở bên nàng, dù là mỗi ngày chỉ có thể nhìn nàng từ xa một lần cũng đủ rồi.
Cầm Yểu
ngây ra nhìn hắn hồi lâu, sau đó xoay đầu, lạnh lùng lướt qua bên cạnh hắn:
“Cút ra khỏi phủ Quốc sư, đừng để ta nói thêm lần nữa.”
“Cầm
Yểu…” Sơ Tễ thất thanh, “Chuyện gì tôi cũng có thể làm… xin đừng bỏ tôi.” Giọng
hắn thấp dần, vì hắn biết hắn không có căn cứ gì để nói như vậy.
Cẩm Yểu
quả nhiên bỏ đi không ngoảnh đầu. Ánh sáng trong mắt Sơ Tễ lụi tắt, hắn ngây
ngốc quỳ nguyên tại chỗ, ngoài việc này hắn không nghĩ ra cách nào khác, chỉ có
thể cầu xin nàng đừng xua đuổi hắn, đừng vứt bỏ hắn. Chỉ thấp hèn như vậy thôi.