Lúc ở
trong cung Cầm Yểu nghe thấy Thần quan đến báo, nói Sơ Tễ vẫn quỳ trước cửa
phòng nàng. Cầm Yểu im lặng hồi lâu, bỗng nhiên nói với Hoàng đế sau rèm trướng
trùng trùng: “Bệ hạ, Cầm Yểu có chuyện thỉnh cầu.”
Nam
nhân sau rèm ho vài tiếng rồi khàn giọng nói: “Thỉnh cầu của Quốc sư Trẫm sẽ
đáp ứng.”
“Cầm
Yểu muốn xin một nam sủng có thể đánh đàn, dung mạo tinh tế, thông minh lanh
lợi.”
“Khụ
khụ! Ha ha, được, người như vậy thì Quốc sư cần bao nhiêu Đại Tấn có bấy
nhiêu!” Hoàng đế vẫy tay bảo đại thái giám lui xuống tìm người, Cầm Yểu cụp mắt
lấy bình sứ trong tay áo đổ ra một viên đan dược, đặt trong chén vàng bảo Thần
quan dâng lên cho Hoàng đế, nàng lạnh giọng nói: “Vậy thì đa tạ Bệ hạ.”
“Mạng
của Quả nhân là do Quốc sư cứu, chuyện nhỏ như vậy Quốc sư hà tất phải cảm tạ.”
Lúc Cầm
Yểu về đến phủ Quốc sư, biết Sơ Tễ vẫn còn quỳ trước cửa phòng mình. Nàng vẫy
tay gọi nam sủng xin từ chỗ Hoàng đến đến, nàng dựa nửa người vào lòng nam
sủng, nhẹ giọng nói: “Người dìu ta vào trong.”
Người
này thông minh hơn Sơ Tễ nhiều, hắn biết làm thế nào để khiến người khác vui
vẻ, tay hắn nhẹ ôm eo Cầm Yểu, thân mật đi vào phủ Quốc sư, từ ngoài cửa nội
viện Cầm Yểu đã nhìn thấy bóng dáng Sơ Tễ cúi đầu quỳ dưới đất. Tay nàng nắm
chặt đến đau tay nam sủng.
“Quốc
sư, nhẹ một chút được không?” Trong miệng nam sủng thổi ra một làn gió ấm áp,
Cầm Yểu nhàn nhạt nói: “Ngươi ngoan ngoãn theo ta vào phòng là được.”
Nàng
không thèm liếc mắt một lần, ôm nam sủng bước vào phòng, Sơ Tễ quỳ ở đó giống
như không khí, không thu hút bất kỳ ánh mắt nào của Cầm Yểu. Nhưng nam sủng kia
thì lại kì quái nhìn hắn. Trong mắt ẩn chứa sự mỉa mai khiến Sơ Tễ bất giác nắm
chặt tay, rồi sau đó lại bất lực thả ra.
Hắn… có
tư cách gì để đố kị chứ.
Trong
phòng yên tĩnh một hồi rồi truyền đến tiếng đàn dìu dịu, người đó đàn hay
hơn
hắn rất nhiều.
Đêm dần
khuya, tiếng đàn trong phòng chợt dứt, ánh nến lụi tắt, Sơ Tễ dường như có thể
tưởng tượng ra được cảnh họ ôm nhau ngủ. Bây giờ hắn chẳng có chút tác dụng nào
cả, nam nhân này tốt hơn hắn rất nhiều, hắn thật chẳng có lý do gì để ở lại.
Hắn nghĩ, đối với Cầm Yểu có lẽ bất kì ai đều có thể thay thế hắn, nhưng đối
với hắn thì không ai có thể thay thế được Cầm Yểu.
Nhưng
có thể có cách gì chứ… Hắn đã bị vứt bỏ rồi.
Thần
sắc trong mắt Sơ Tễ hoàn toàn lụi tắt, hắn nhắm mắt trán chạm nhẹ xuống đất, bái
lạy trước cửa, sau đó đứng dậy loạng choạng rời đi.
Cầm Yểu
chặt đứt xiềng xích trên chân hắn, cho hắn tự do, nhưng nàng lại tước đoạt đi
tự do của hắn. Nghĩ cũng phải, thần minh sao có thể cứu người như hắn chứ…
Nghe
bước chân ngoài cửa dần dần biến mất, Cầm Yểu ngồi đối diện với thư án im lặng
không lên tiếng. Nam sủng cười nói: “Quốc sư đột nhiên thổi tắt nến có phải vì
tiểu nhân đàn không hay không?” Trong bóng tối, Cầm Yểu tìm được bàn tay đang
để trên cây đàn của đối phương rồi đẩy ra.
“Không
sai, không hay, trong tiếng đàn toàn là giả dối nịnh bợ và tham niệm nặng nề,
khúc nhạc ngươi đàn không bằng một phần vạn của hắn, không đáng lọt vào tai.”
Lời này khiến sắc mặt nam nhân trắng xanh, Cầm Yểu lạnh lùng nói: “Ngươi đi đi,
ta không cần ngươi nữa.”