Người đàn ông mặc áo giáp kia nghe thấy vậy, cũng có chút khách khí, chắp tay chào Phương Thốn, nói:-Tiên sư Phương Xích đi vào đồng hoang Vĩnh Dạ, nghe nói là vì thiên hạ này sẽ rơi xuống một nguồn long mạch, có thể làm cho vận mệnh Đại Hạ ta cường mạnh hơn, dạy cho người dân Đại Hạ sẽ không còn cảnh thiếu đồ mặc thiếu thức ăn, gặp bệnh tật nữa, ây da, ai ngờ rằng cuối cùng lại rơi vào kết cục như thế này, ngay cả tiên đế Đại Hạ cũng nói tình nguyện lấy ba long mạch Đại Hạ đổi lấy một vị tiên sư Phương Xích quay về…-Phương lão gia, ta đến đây, chỉ muốn đưa đồ của tiên sư Phương Xích về, chắc là tiên chỉ Đại Hạ sẽ đến nhanh thôi.Phương lão gia run lẩy bẩy mà đứng dậy, buồn bã mà nói:-Tạ… tạ ơn tiên đế!Phương Thốn trầm mặc, vẫn không lập tức nói gì.Nhưng ngay lúc này, bỗng nhiên người đàn ông mặc áo giáp kia như nhớ đến gì đó, gật đầu với Phương Thốn, lấy nắm tay đấm vào ngực, làm một cái lễ nghi trong quân đội, sau đó nói:-Phương công tử, tiểu tướng còn đưa theo một bức thư về, là tiên sư gửi cho ngài.-Thư?Phương lão gia nghe thấy vậy, vội nói:-Là Xích Nhi của ta để lại sao?-Đúng vậy!Tướng quân mặc giáp nói:-Nhưng mà, bức thư này, là tiên sư Phương Xích viết trước khi đi đến đồng hoang Vĩnh Dạ, đột nhiên cao hứng mà để lại, sau đó ta thu dọn đồ đạc giúp cậu ấy mới phát hiện ra, mà trước khi cậu ấy chết… trong cánh đồng hoang vu lại là… không có thời gian gửi bức thư đi.Phương lão gia nghe thấy vậy, sắc mặt đã xám xịt, cuối cùng không chịu được loại đau thương này, chậm rãi té xỉu.Nha hoàn và nô bộc ở phía dưới đều kinh hãi, vội vàng đi lên ấn nhân trung, tưới nước nhân sâm.Trong mớ hỗn độn đó, người tướng quân mặc giáp kia cũng không ngồi lại được nữa, hít sâu vài tiếng, không đợi Phương lão gia tỉnh lại, liền muốn cáo từ, Phương Thốn tiễn hắn ta đến trước cửa, chỉ thấy trước lúc hắn ta rời đi, còn hướng về Phương phủ mà bái lạy ba cái, lúc đứng dậy khuôn mặt đã tràn ngập vẻ đau thương, dẫn theo hai vị thần binh hộ vệ, cưỡi lên sư tử trong quân đội của Đại Hạ, cộc cộc cộc cộc, chậm rãi biến mất nơi phía cuối con phố dài.-Công tử, chúng ta phải làm sao đây…Lúc quay vào trong phủ, quản gia chạy ra đón, vẻ mặt vô cùng lo lắng.Lão gia và phu nhân đều đau thương quá mức mà hôn mê bất tỉnh vô số lần, cũng chỉ có vị công tử này là còn bình thường.-Treo đèn lồng trắng trước phủ báo cho bốn phương, đại công tử Phương gia đã qua đời rồi.Phương Thốn không chút biểu tình mà phân phó, rồi đi đến phòng mình, bỗng nhiên lại nghĩ đến một chuyện, quay đầu lại nói:-Đợi đã, trước tiên không cần treo đèn lồng, đêm nay đi đến khắp thất thành cửu phủ, gửi thư cho toàn bộ cửa hàng của Phương phủ, ra lệnh đóng cửa cửa hàng, thu hồi số bạc đang có.Cuối cùng, nhẹ nhàng bổ sung thêm một câu, nói:-Có bao nhiêu, thu bấy nhiêu!Đại công tử đã qua đời rồi, nhị công tử lại chỉ muốn bạc của cửa hàng thôi sao?Trong lòng quản gia xuất hiện một chút bi thương, nhưng vẫn cố nén lại, gập lưng hành lễ nói:-Vâng, công tử.……Phương Thốn không đi thăm cha mẹ đang ngất xỉu, mà là quay về sảnh, lật lại di vật của huynh trưởng mình lại