Thậm chí hắn hoài nghi có phải đến lúc này vẫn có người đang nhìn chằm chằm xem bản thân có thể thu được gì từ trong thư không.Cho nên hắn không mong đợi vào việc có vấn đề gì được viết rõ ràng ra, chỉ có thể tìm ý trong từng câu chữ.Mà chỗ khiến Phương Thốn cảm thấy có vấn đề chính là một đoạn văn trong bức thư:-Tư chất của tiểu Thốn hơn hẳn huynh, chỉ là lo lắng song thân không có nơi nương tựa cho nên động ý nghĩ cá nhân, không cho phép vào thư viện, ở nhà thay huynh trưởng tận hiếu.Đoạn văn này nhìn rất là bình thường, đơn giản là Phương Xích cảm thấy tư chất của đệ đệ Phương Thốn rất cao, thậm chí còn cao hơn cả hắn ta, chỉ là hắn ta đã bước lên con đường tu hành, chú định phiêu bạt bên ngoài, gần như cắt đứt hồng trần, song thân ở trong nhà không có người phụng dưỡng, lúc này hắn ta mới không cho phép Phương Thốn tiến vào trong thư viện tu tập, chỉ làm một người bình thường ở lại trong tộc, thay thế người huynh trưởng là hắn ta phụng dưỡng song thân.Chuyện này, vốn là tình trạng của Phương gia trong mắt người ngoài.Từ nhỏ Phương Xích đã bộc lộ thiên phú vô song, còn Phương Thốn thì tới tận mười bảy tuổi vẫn còn ở trong nhà.Dựa vào thanh danh và thân phận của Phương Xích, hắn vào Tiên Viện là việc vô cùng dễ dàng, thậm chí ngay ở thành Liễu Hồ này, lúc trước đã từng có người của thư viện Bạch Sương nổi tiếng tứ phương đến mời Phương Thốn, chủ động dẫn dắt hắn đi lên con đường luyện khí sĩ này.Cơ hội bày ra trước mắt nhưng Phương Thốn không chịu đi, nói là vất vả, cả ngày chỉ chơi bời lêu lổng, suốt ngày chỉ loanh quanh ngoài đường.Đến cả lão gia của Phương gia có đôi khi nói với người ngoài rằng luyện khí sĩ quá cực khổ, nửa đời không nhà, trong nhà có một người luyện khí là được rồi, đứa lớn thì ngày ngày ở bên ngoài không gặp được mặt, giữ đứa nhỏ ở bên cạnh phụng dưỡng cho đỡ cô đơn.Bởi vậy có rất nhiều người mới phát giác được Phương Thốn không có lòng cầu tiến, không biết tận dụng cơ hội, bọn họ thường âm thầm giễu cợt.Nhưng bọn họ lại không biết, thật ra Phương Thốn không thi nổi vào thư viện!......Thiên phú luyện khí vốn là thiên bẩm!Con người có một ngụm Tiên Thiên chi khí, tinh thần lớn mạnh, chống lại tà ma, hoành độ sinh kiếp và phân biệt chúng sinh.Một ngụm khí này, là từ khi con người, hoặc là thiên địa sinh linh sinh ra, thở ra ngụm đầu tiên, từ đó về sau liền ở lại thân thể, vô ảnh vô hình nhưng lại tồn tại chân thực, từ một ngụm khí này vượt qua hỗn độn cùng thanh minh, đã khác với bản thân từ trong bụng mẹ, mọi sinh trưởng hiểu biết sau này, nhận biết mọi vật, trải qua tuần tự từ nhỏ tới lớn lại tới già yếu, mà ở một ngụm khí này cũng sẽ rời đi lúc lâm chung…Ngụm khí này là nguồn gốc của con người, cũng là căn cơ tu hành.Vì do được ông trời ban tặng cho nên gọi là Tiên Thiên!Cái gọi là luyện khí sĩ, chính là những người mượn Tiên Thiên chi khí để tu luyện.Tư chất con người ưu hay khuyết