Rạng sáng ngày hôm sau
Bạch Nhiếp Thần giật mình dậy từ cơn ác mộng.
Cảm giác cô gái nhỏ vẫn vùi đầu trong ngực mình an nhiên ngủ mới khiến anh thả lỏng tinh thần xuống.
Anh vén loạn tóc che lấp khuôn mặt Từ Noãn.
Vuốt ve làm da mịn màng ấy
“Xin lỗi bé con.
Mấy năm nay em vất vả rồi” Đặt một nụ hôn dịu dàng lên trán cô rồi Nhiếp Thần nhẹ nhàng rời giường.
Anh mở cửa phòng ra bên ngoài.
Tìm người muốn nói chuyện.
“Vừa đúng đang định tìm em”
“Bao lâu rồi?”
Bạch Minh Tử cả đêm không ngủ.
Trong mắt chỉ toàn là tơ máu, quầng dưới mắt mới chỉ một hôm đã hơi đen.
Nghĩ cũng thật tức cười.
Anh vậy mà đứng anh cả đêm trước phòng hai người họ.
Giống như chồng đi bắt gian vợ ngoại tình vậy.
Đêm qua khi nghe tiếng động bên phòng Từ Noãn anh đã định xông qua nhưng khách sạn ở đây phòng không cách âm nên những gì hai người nói với nhau anh đều ở bên ngoài nghe cả.
“Khi Từ Noãn vừa về nước”
Nghe Nhiếp Thần nói, bàn tay Minh Tử chợt siết lại thành nắm đấm.
Anh tại sao quá ngu ngốc, nếu sớm nói ra có phải bây giờ ở bên cạnh ôm cô ngủ là mình.
Mà mọi cử chỉ của Minh Tử, Bạch Nhiếp Thần đều thu vào trong tầm mắt.
Bà xã mình thật là như đoá hoa, thu hút lắm ong mật.
“Anh nghe đây, nếu anh làm cô ấy tổn thương.
Em sẽ không tha cho anh” Minh Tử vẫn là sợ Nhiếp Thần đào hoa làm cho Từ Noàn đau khổ đi.
“Minh Tử, tụi anh kết hôn rồi.
Em nghĩ em có cơ hội?” Nhiếp Thần trước đây hay bây giờ đều là miệng lưỡi không dễ nghe.
“Còn nữa hai năm trước đã kết hôn” Nhiếp Thần lại bồi thêm sát thương.
Con tim của Minh Tử chợt hụt đi một chập, từng nhịp từng nhịp nhói lên.
“Cho nên em nghĩ cũng đừng hòng cướp cô ấy.
Hy vọng em biết chừng mực với chị dâu họ của mình”
Nói ra câu này Nhiếp Thần vẫn có chút lo lắng.
Vì giữa anh và cô còn cái thời hạn kia.
Anh cũng rất sợ, thật sự sợ cô sẽ rời đi.
Dù sau hai người họ làm việc chung với nhau 2 năm bên người ngoài, nhiều hơn thời gian anh ở bên cô.
Từ Noãn của anh lại xinh đẹp như vậy, có mù mới không thích.
“Hai năm trước cô ấy bắt đầu ra nước ngoài rồi?”
“Là đăng kí trước khi Từ Noãn đi” tìm Minh Tử chỉ muốn nói điều này, lời cũng đã nói Nhiếp Thần định quay lưng đi vào trong phòng.
“Nhiếp Thần anh đừng tự đắc chí.
Em nói rồi, nếu anh làm Từ Noãn đau lòng.
Em không ngại cướp cô ấy đi đâu.
Làm việc chung 2 năm ít ra thời giạn tụi em bên nhau còn nhiều gấp mấy lần vài tháng anh bên Từ Noãn”
Điều anh lo sợ Minh Tử cũng đoán ra được.
“Anh sẽ không cho em có cơ hội đó.
Còn nữa nếu được hãy bảo vệ chị dâu của em khi anh không bên cạnh.
Bác cả và cô út không thích Từ Noãn”
Nhiếp Thần biết Minh Tử sẽ không phá hoại tình cảm của hai người.
Anh cũng nhìn ra thằng nhóc mày rất thích Từ Noãn.
Nếu không thích đã không lấy thân mình che chắn cho cô trong 2 năm kia.
Dặn dò Minh Tử để ý an toàn cho Từ Noãn.
Thằng nhóc này đương nhiên sẽ dốc hết sức mình.
Nhưng anh cũng lo sợ bản lĩnh nó cũng sẽ cướp Từ Noãn của anh đi.
Hai người không nói câu nào nữa.
Quay lưng về phòng mỗi người.
Bạch Minh Tử quay về liền ngâm mình trong bồn nước lạnh giá giữa mùa đông.
Còn Nhiếp Thần thì chui vào chăn ấm áp ôm thân thể mềm mại tiếp tục ngủ
...*...
Quách Từ Noãn tỉnh dậy trong vòng tay ấm ấp của Nhiếp Thần.
Đưa mắt nhìn ra ban công, ánh nắng len lỏi qua từng bông tuyết.
Mùa đông này đẹp đến lạ thường.
Hay do cô có người bên cạnh cùng nhau sưởi ấm bù cho những tháng ngày đen tối trước kia.
Cô hình như lại phát hiện ra khi mùa đông đến, thì ra tỉnh dậy có người bên cạnh lại ấm ấp đến nao lòng.
Những năm trước đều là tỉnh dậy trong căn phòng kho trên chiếc giường lạnh lẽo cứng cáp, có mềm nhưng thật ra cũng chỉ là tấm khăn bông dày.
Những năm cô chưa làm ra tiền, ba mẹ nuôi thậm chí còn không bật hệ thống sưởi ấm nơi cô ở.
Đêm xuống cũng là lúc thời tiết lạnh nhất cô cũng chỉ có thể mặc thêm áo quần để ngăn cái rét lạnh thấu xương.
Đôi lúc lạnh không chịu nổi cô bèn phải vào phòng bếp, nép vào bên hông tủ lạnh để tìm được chút độ ấm mà tủ phả ra.
Cảm giác giây phút bây giờ quá dễ chịu, cô tìm cho mình tư thế thoải mái nhất cứ lúc nhúc lưng vài lần đã cạ vào ngực Nhiếp Thần.
Từ Noãn lại nằm im nhìn ra bên ngoài, ngắm từng bông tuyết rơi, còn có ưa người bên cạnh ấm áp.
Yên lặng tận hưởng sự bình yên.
Qua một lúc lâu, không biết từ khi nào người cô và Nhiếp Thần đã dính chặt siêu khít với nhau như keo.
Bây giờ đây cái thứ “không xương không biết mệt” bên dưới