“Cậu chán sống rồi đúng không Chart Lee.”
Hắn gầm lên hết mức qua điện thoại, mặt đỏ bừng, hai tay siết chặt.
Lạnh lùng tắt điện thoại rồi gọi cho tài xế: “Điều tra xem chuyến bay gần nhất của Chu Thiên Như là vào giờ nào, cô ấy trở về nước cùng với ai.”
Hắn ném điện thoại qua một bên, nới lỏng cavat, gieo mình xuống chiếc xe lăn.
“Cạch.”
Cửa phòng làm việc của hắn lập tức bị ai đó mở ra sau ba tiếng gõ cửa.
“Hàn Phong, sao ba tháng nay con không đến bệnh viện trị liệu?”
Đang trong trạng thái ảo não, hắn liền trở lại vẻ lạnh lùng, nghiêm túc trả lời: “Đã trị liệu vài tháng như vậy mà vẫn không có tiến triển, mẹ thật sự tin rằng chân của con có khả năng hồi phục sao?”
Bạch phu nhân giận dữ, lớn tiếng: “Nếu không phải mẹ bất ngờ đến bệnh viện tìm Chart Lee thì có phải con định giấu mẹ chuyện này đúng không?”
“Mẹ à, chuyện trước mắt bây giờ là giải quyết dự án, còn sức khoẻ của con, con tự lo được.”
Bạch phu nhân như muốn phát điên, nhưng bà vẫn phải miễn cưỡng kiềm chế một phần cảm xúc: “Con tự lo kiểu gì, ngày mai lập tức đến bệnh viện trị liệu cho mẹ.”
Hắn hít vào một hơi sâu, miễn cưỡng nói: “Con biết rồi.”
Bạch phu nhân vừa đi, hắn liền gọi điện cho Maria: “Về vấn đề hợp tác với Chu thị, tôi không muốn kéo dài thêm nữa.”
“Cậu đến Chu thị đi, tôi đang ở đây.”
\~\~\~
“Phiền cô đưa tôi lên phòng làm việc của giám đốc.”
“Xin lỗi, cô có lịch hẹn trước không ạ?”
“Tôi là em gái của anh ấy.”
Cô lễ tân thoáng giật mình trước ánh mắt kiên định và phong thái thanh cao của Chu Thiên Như.
Ngày ngày vẫn thường thấy giám đốc đi chung với em gái, vốn tưởng Chu gia chỉ có hai người con, giờ thêm đâu ra một người em nữa vậy.
“Cô chờ tôi một lát, để tôi gọi điện thông báo.”
“Không cần.”
Cô lập tức trưng ra bức ảnh chụp ba người.
Chu Kỳ Khiết đứng ở giữa, còn cô và chị gái đứng ở hai bên.
Đây là ảnh ghép, dân không chuyên chắc chắc sẽ không nhìn ra.
Bởi thời gian trước, khi cô về nước, công việc bộn bề, còn không cùng anh chị ở chung một chỗ, nên làm gì có thời gian chụp ảnh chung.
Cô không muốn báo trước cho anh chị biết, chỉ đành ghép đại một bức ảnh để đối phó với lễ tân.
Cô lễ tân một vẻ bối rối, trông cô không có chút nào giống với anh chị của cô cả, nhưng nếu để so sánh, thì Chu Kỳ Khiết và Chu Mộng Nhu cũng không có nét giống nhau.
“Mời cô đi bên này.”
Cô lễ tân hết cách, đành đưa cô đến phòng làm việc của tổng giám đốc.
Cô lịch sự gõ cửa ba cái, đúng lúc Chu Kỳ Khiết đang đứng sát cánh cửa.
Anh liền thuận tay mở cửa ra.
“Sao anh giành lại được Chu thị mà không nói cho em biết một tiếng vậy?”
Cửa vừa hé mở, mặt Chu Kỳ Khiết lộ ra, cô liền giận dỗi trách móc.
Thuận tay đẩy hẳn cửa ra để bước vào.
“Cô Gloria.” Mắt cô mở lớn, kinh ngạc thốt lên, chân khựng lại.
Gloria! Chu Kỳ Khiết và Chu Mộng Nhu lập tức nhìn nhau: “Em biết cô ấy sao?”
Sau vài giây bất ngờ, cô mới trả lời: “Cô Gloria chính là người em vẫn luôn kể với anh chị, cô từng muốn nhận em làm con nuôi.”
Anh chị cô lập tức câm lặng.
Ngày đó anh chị cô chỉ được nghe kể về người phụ nữ ấy, bởi bà không bao giờ chụp hình và cũng ghét chụp hình, bà sợ bị lộ diện trước mặt người khác, cho nên anh chị cô chưa có cơ hội nhìn thấy diện mạo của người phụ nữ nhân từ mà cô vẫn thường nhắc tới.
Vậy là Maria đã tiếp cận cô từ khi cô ở Mỹ, bà còn nói dối cô về cái tên của bà.
Chưa hết ngạc nhiên, khi cô nhìn đến người đàn ông điển trai, tuấn tú, dáng người cao lớn đang ung dung ngồi trên sofa.
Bạch Hàn Phong! Sao hắn lại ở đây?
Khoé miệng hắn nhếch lên, chân phải khẽ động, cố tình vắt chéo lên chân trái để cô nhìn thấy.
Chu Thiên Như lập tức tròn mắt, sững người, nhìn chằm chằm vào chân của hắn.
Chân của hắn…đã bình phục rồi sao?
Khoé miệng càng kéo dài, nụ cười càng đậm hơn, hắn thích thú nhìn dáng vẻ kinh ngạc của cô bây giờ.
Đây chính là dáng vẻ hắn mong muốn nhìn thấy từ cô trong suốt thời gian qua.
“Anh à…chuyện này là thế nào? Sao…Bạch Hàn Phong lại ở đây?”
Trong khi anh chị cô vẫn còn đang khó xử nhìn nhau, thì cô đã ngập ngừng hỏi.
“Thiên Như, về nhà đi, anh sẽ nói chuyện này cho em nghe sau.”
Cô lùi lại phía sau, ngờ ngợ nhìn Chu Kỳ Khiết: “Tại sao phải nói chuyện sau mà không phải ngay bây giờ, chẳng lẽ chuyện này bây giờ em không có quyền được biết?”
Chu Kỳ Khiết im lặng vài giây, rồi lạnh lùng đứng bên cánh cửa: “Thiên Như, nghe lời anh, về nhà đi.”
Cô bất mãn nhìn sự lạnh lùng của anh, ngay cả chị cô và Gloria hình như cũng không có ý muốn để cô ở lại.
Cô do dự vài giây, rồi giận dỗi quay lưng, đi ra khỏi phòng.
Nụ cười của Bạch Hàn Phong lập tức tắt ngấm.
Hắn đứng phắt lên, không thèm để những người