Tiểu yêu ôm bụng cười nhạo các nàng, đâu biết rằng chính mình cũng bị sư phụ làm cho khốn đốn.
Thậm chí ngày tháng còn kéo dài dai dẳng thê lương hơn gấp trăm vạn lần.
Chống tay ngồi dậy tiểu yêu muốn rời khỏi giường đi tìm sư phụ.
Chợt có tiếng bước chân truyền đến, nặng nhẹ của nhiều người.
Chẳng mấy chốc đại vương Hà Đồ xuất hiện trước tầm mắt Tử Sa, theo sau hắn là hai cung nữ hầu cận, kẻ bê cháo, người bê thuốc.
"Tiểu bảo bối, chào buổi sáng a!"
Tử Sa vội cho chân xuống giường tính đứng lên chào hỏi, hắn đã vươn tay can ngăn: "Đừng cử động, em đang bị thương không cần thi lễ với bổn vương."
"Đại vương, lúc trước là ta thất lễ, chưa chính thức đa tạ ơn cứu mạng của người, thực thấy hổ thẹn." Lúc trước một mực nôn nóng đi tìm tung tích tên bạc tình lang kia, mang vết thương nơi chân không thể đi lại, cứ thế hành sự lỗ mãng với ân nhân, giờ nghĩ lại thực áy náy, hổ thẹn.
"Bảo bối không cần hổ thẹn với bổn vương, việc quan trọng bây giờ là lo dưỡng vết thương mau lành.
Nào nào, ngồi tựa vào đây bổn vương đút cháo cho em." Hà Đồ kéo tiểu yêu dựa lưng vào một cái gối bông mềm mại bên thành giường, động tác ôn nhu, mặt bày rạng rỡ.
Tìm kiếm nhớ thương suốt bao ngày qua, người lần nữa quay trở về hắn làm sao có thể bỏ qua.
Chính là phải tìm cách thuyết phục bảo bối ở lại bên cạnh mình.
"Ơ...đại vương, tay ta không bị thương, có thể tự cầm được." Tiểu yêu vô cùng ngại ngùng với sự sủng nịch ưu đãi của ân nhân.
Thế này không tiện chút nào.
"Không cần khách sáo với bổn vương.
Gặp nhau hai lần chúng ta xem ra rất có duyên.
Biết đâu sau này trở thành người một nhà không chừng." Hà Đồ gần xa dò ý.
"A...Người một nhà.
Ý đại vương là gì, ta không hiểu cho lắm?" Tiểu yêu ngơ ngơ nhìn ân nhân, trải qua hai lần bị cho uống thuốc lãng quên, y không còn nhạy bén lanh lợi như xưa nữa.
Bày ra nét mặt ngây thơ thật sự dễ thương hết biết.
Hà Đồ nhịn không nổi vươn tay xoa chóp đầu đối phương, bật cười xòa: "Ha ha.
Bổn vương không có hoàng đệ, có thể tạm xem em như là nghĩa đệ của bổn vương.
Nôm na là thế.
Nào đừng nói nữa, mau ăn cháo nha."
Một muỗng cháo kề khóe miệng mình.
Tiểu yêu bất giác ngẩng nhìn nam nhân gần trong gang tấc, không khỏi cảm thán.
Nam nhân uy vũ trước mặt chính là đại vương Yên Đô quyền lực phủ trùm cả một nửa xứ sở này, cơ mà không cậy thế ức người, vô cùng thân thiện với y, còn có ơn với y nữa.
Ngoài cái dung mạo không bằng sư phụ tảng băng ra thì tính khí tốt hơn hắn gấp ngàn lần, quan tâm ôn nhu với y.
Không nóng giận nổi điên bất thường, càng không có hành hạ đánh đập y.
Nếu sư phụ tính tình bằng được một nửa của đại vương thì tốt biết mấy.
Trầm tư buồn bã, tiểu yêu chậm há miệng nuốt vào một ngụm cháo nóng ấm.
"Có ngon không?" Hà Đồ hỏi, giọng đầy từ tính, mắt đầy mị tình.
"Ừm." Tử Sa gật đầu mỉm cười, quả thật rất ngon, rất vừa miệng nhưng y không có tâm trạng ăn.
Chỉ là không muốn phụ tấm lòng của ân nhân nên đành nuốt xuống, gượng cười.
Cả hai cứ thế người đút, người ăn cho đến khi hết bát cháo.
Hai cung nữ đứng cạnh húp đường phèn vô cùng mãn nhãn, má đỏ tai hồng âm thầm mà cười tủm tỉm.
Căn bản thấy đại vương và thiếu niên xinh đẹp thực xứng đôi vừa lứa.
Gần tháng qua y mất tích, đại vương lúc nào cũng ưu tư trong lòng, tìm kiếm khắp nơi.
Giờ thì tốt rồi, y quay lại, đại vương chúng ta có thể trút đi cái gánh nặng tương tư trong lòng, cùng y nên duyên nên nợ.
"Tiểu bảo bổi, em tên gì?" Lần trước gặp gỡ ngắn ngủi vội vã chẳng có cơ hội hỏi tên y.
Hà Đồ mong ngóng trong lòng.
"Đại vương, ta Thích Tử Sa." Tên này là sư phụ đặt cho.
Nghĩ đến sư phụ, bờ mi tiểu yêu lại rất nhanh rũ xuống, nhuốm bi thương.
Hà Đồ nhìn thấy lại ngỡ rằng y buồn vì bỏ trốn khỏi sư môn bất thành, bị bắt lại còn bị sư phụ trách phạt.
Hôm qua còn níu ống tay áo của hắn không muốn về đó.
Rõ rành rành thế mà.
Nhưng tên nam nhân bạch y kia cứng đầu cố chấp lắm.
Qua nay hắn thử dùng mọi cách thuyết phục mà không được.
Muốn tảng băng trắng xóa ấy chấp thuận đồ đệ ở lại đây e rằng phải đánh nhanh rút gọn, dùng tới cách mạnh bạo hơn.
Thâm thúy nhìn y, Hà Đồ đưa ly thuốc tới bên miệng.
Khẽ bảo:
"Tử Sa ngoan, mau uống li thuốc này để chóng khỏe lại.
Nhìn em thân thể suy nhược, bổn vương thực đau lòng."
Tiểu yêu đơn thuần há miệng uống lấy ly thuốc đại vương đút cho, không chút do dự.
Một vệt nước chảy ra ướt bờ môi y.
Hà Đồ nuốt khan vươn ngón tay tính quệt lấy.
Lãnh Dạ Xuyên vừa vặn bước vào chứng kiến một màn ôn nhu không hẹn mà đáy mắt nổi lửa, sóng lòng cuộn trào lên từng lớp.
Hắn một đường tiến vào phòng, động tác rất nhanh gọn mà gạt phăng ngón tay kia ra, khiến mọi người vô cùng kinh ngạc.
"Đại vương, sáng sớm không thượng triều lại đến thăm đồ đệ của bổn tọa.
Thực quá coi trọng rồi."
"Lãnh sư phụ.
Bổn vương trên đường đi thượng triều, tiện thể ghé qua xem Tử Sa một chút.
Người không cảm thấy bất tiện chỗ nào chứ Lãnh sư phụ?" Hà Đồ cười cười hào sảng.
Dạ Xuyên cũng bình thản đáp lời: "Không bất tiện, chỉ là đồ đệ của bổn tọa đã bình phục, không phiền đại vương chăm sóc.
Người trước nên đi lo chính sự thì hơn.
Đại vương, mời."
Dạ Xuyên mở lòng bàn tay hướng cửa đuổi khéo.
Hà Đồ biết thừa cũng không tỏ thái độ giận dữ, trái lại còn quay sang nhìn Thích Tử Sa mỉm cười ôn nhu khẽ bảo, chính là cố tình nói cho y nghe.
"Chỉ cần Tử Sa không phiền, Hà Đồ ta cũng tuyệt đối không thấy phiền đâu.
Được rồi, bổn vương trước thượng triều, xong việc lại đến thăm em ấy.
Lãnh sư phụ, Hà Đồ trước đi."
Cụp đuôi chờ đêm trăng rằm.
Cẩn thận ngôn ngữ đối với nam nhân băng lãnh trước mặt.
Chẳng phải Hà Đồ nể nang nam nhân này chính là sư phụ của Tử Sa đâu, mà chính là lo ngại khí tức bức người trong cơ thể hắn tỏa ra.
Dù đang ở trong vương cung của mình, quyền lực trùm phủ Hà Đồ vẫn không cách nào phát huy hết sức mạnh khi đứng trước Dạ Xuyên.
Làm chủ một môn phái, võ công chắc chắn cao thâm khó lường.
Hơn thế nữa nam nhân này còn là sư đệ đồng môn của Hoàng pháp sư.
Chưa tới lúc cần thiết Hà Đồ thực không muốn phân ranh giới, tránh binh vong tướng thương, thiệt hại nặng nề.
Chỉ có thể tùy cơ mà ứng biến.
Đọc được chút tâm cơ trong mắt đại vương.
Dạ Xuyên biết rõ hắn muốn cái gì.
Tử Sa đơn thuần vừa đáng yêu vừa bán manh, hắn si mê không phải lạ.
Dạ Xuyên không ghét hắn chỉ là giận tên tiểu tử đang ngồi ngốc ở trên giường.
Sao lại không chút phòng bị để người khác tiếp cận, gần gũi.
Nhịn xuống cơn sóng lòng Lãnh Dạ Xuyên miễn cưỡng gật đầu đáp lễ, đợi Hà Đồ đi rồi Dạ Xuyên mới quay sang nhìn hai cung nữ đứng trơ lì như hai bức tượng gỗ sau lưng mình, giọng cứng nhắc bảo:
"Các ngươi ra ngoài đóng cửa phòng lại cho bổn tọa."
"Dạ." Trộm nhìn nam nhân bạch y đôi mắt chất chứa âm lạnh.
Hai cung nữ có chút sợ hãi lập tức rời đi.
Cửa vừa khép, giấm chua như nước vỡ bình lan tràn khắp phòng mùi nồng nặc.
Lãnh Dạ Xuyên chậm bước đến mép giường.
Thích Tử Sa mồ hôi rơi đầy thái dương, dịch lùi ra sau từng chút một cảm nhận có chuyện không hay sắp xảy đến với mình.
Ban nãy sư phụ xông vào phòng gạt bàn tay đại vương ra.
Hành động đó rất kì quái, nhưng kì quái ở chỗ nào y nhất thời không hiểu nổi.
Chỉ biết sư phụ hiện tại rất giận, y rốt cuộc chọc phải hắn ở chỗ nào nữa vậy.
"Sư phụ, ngươi muốn làm gì.
Thân thể ta chưa khỏi, không thể nhận phạt?"
"Hừ, thân thể không khỏe còn giỏi câu dẫn đến vậy, đợi ngươi khỏe lại có phải hay không để người ta leo lên giường.
Ngươi đúng là hạ tiện mà."
"Sư phụ, ta không có." Tử Sa lại bị mắng hạ tiện, giận dữ rống lên.
Lãnh Dạ Xuyên áp sát tới, vươn hai ngón tay bóp chặt hai bên gò má tiểu yêu vào với nhau, đôi con ngươi hằn tơ máu đỏ.
"Còn dám nói không có, ngươi đúng là lẳng lơ hạ tiện, với ai cũng có thể sinh ra cái thứ tình cảm dơ bẩn kia.
Nếu hôm nay ta không đến, ngươi có phải hay không để hắn chạm vào thân thể của ngươi?"
Ánh sáng vụt lóe lên trong đồng tử đen lay láy.
Thích Tử Sa chợt nhận ra sư phụ dường như đang nổi cơn ghen tương.
Lòng y thầm vui sướng như điên.
Càng ghen nhiều chứng tỏ sư phụ yêu mình càng nhiều.
Muốn kiểm nghiệm thêm lần nữa, muốn biết sư phụ yêu mình tới đâu.
Tiểu yêu thích thú không ngại châm thêm dầu vào lửa.
Miệng bị sư phụ bóp tới móp méo biến dạng vẫn cố gân lên mà cãi lời.
Muốn bao nhiêu càng quấy bao nhiêu thách thức liền có bấy nhiêu.
Chỉ tuyệt hơn không thể kém.
"Sư phụ ngươi đoán đúng rồi đó.
Đại vương là ân nhân của ta, chạm vào thân ta thì đã làm sao.
Lão tử còn muốn đem thân này dâng cho đại vương nữa kìa."
"Câm miệng." Dạ Xuyên gầm lên, một bạt tai thình lình giáng xuống gò má Thích Tử Sa đánh chát.
Y ngã nhoài xuống nệm, âm thanh của sư phụ đồng lúc xối xuống mang tai, cơn giận lên tới hồi đỉnh điểm.
"Yêu nghiệt quả nhiên lẳng lơ, vô sỉ.
Không dạy dỗ ngươi đàng hoàng không biết ngươi còn làm ra cái loại chuyện đáng xấu hổ nào nữa."
Lãnh Dạ Xuyên ngửa lòng bàn tay, một sợi dây tầm gai hiện ra.
Tiểu yêu đáy mắt kinh hoàng.
Y không ngờ chọc hắn giận tới mức này.
Đánh y sao?
"Sư phụ, ngươi muốn làm gì?"
"Phạt ngươi."
Dứt lời không đợi đối phương phòng bị gì cả, dây tầm gai trong tay Dạ Xuyên cứ thế quất xuống thân thể Tử Sa mang theo hàng ngàn sợi gai ghim vào da thịt rồi lại rút ra, đâm vào.
Quá đau đớn Tử Sa vùng lao xuống giường lại bị bàn tay thô bạo kia gắt gao giữ chặt lại, không cho phản kháng, không cho chạy trốn.
Y hoảng loạn bật thét lên.
"Không, buông ta ra, khốn kiếp.
Mau buông ra."
"Vẫn còn mạnh miệng."
Hừ lạnh, sợi dây tầm gai liên tục quất xuống thân thể Tử Sa vang lên âm thanh vun vút.
Máu đã nhuốm đỏ y phục.
Quá đau đớn, Tử Sa giãy dụa kêu gào.
Van cầu Dạ Xuyên dừng lại.
Sợi dây tầm ma trước sau không hề dừng lại, giọng nói cường bách vang lên bên tai y như mệnh lệnh tra hỏi bức người.
"Sau này còn gần gũi người khác nữa hay không.
Nói?"
"Không, không gần."
"Còn để người khác chạm đến thân ngươi?"
"Không, tuyệt đối không."
Tiểu yêu liên tục lắc đầu.
Toàn thân đau đớn co giật.
Giờ khắc này sư phụ nói cái gì y cũng nghe hết chỉ mong hắn mau dừng lại.
Quả nhiên sợi dây kia biến mất vào lòng bàn tay hắn.
Cúi xuống nâng cằm đồ đệ ép buột phải ngước lên nhìn mình.
Dạ Xuyên lạnh lùng đe dọa, lời lẽ tràn đầy tính chiếm hữu.
"Tử Sa, nhớ kĩ lời ngươi nói hôm nay.
Sau này còn để xảy ra chuyện tương tự, ngươi sẽ rất thê thảm, người chạm vào ngươi lại càng thê thảm hơn."
Hức hức...Sư phụ ngươi không phải người.
Tử Sa khóc nấc, không nói một lời.
Cũng không nhìn sư phụ.
Chỉ dùng hết sức bình sinh gạt ngón tay hắn ra sau đấy lết lùi về sau mấy tấc.
Ngồi vo thành đoàn trong góc giường.
Tóc tai rũ rượi, y phục xộc xệch rách bươm nhuốm máu.
Bờ vai run rẩy từng hồi.
Đáng thương không sao kể xiết.
Dạ Xuyên day dứt áp sát tới vươn tay chạm vào bờ vai y.
Tiểu yêu thình lình gạt ra, quát lớn với tất cả hơi sức tàn tạ còn sót lại trong cơ thể giấc này.
Hoảng loạn cùng sợ hãi.
"Đừng chạm vào ta.
Biến đi.
Mau biến đi."
"Sa nhi?"
Chưa bao giờ bị con tiểu yêu này đuổi tận đuổi tiệt như bây giờ.
Dạ Xuyên thật sự rất bất ngờ.
Nhưng không hề giận trái lại hắn cảm thấy dằn xé khi đọc được căm phẫn cùng sợ hãi trong đáy mắt đối phương.
Làm sao có thể khốn nạn bỏ đi trong lúc đối phương đang tình trạng suy kiệt.
Dạ Xuyên một mực áp sát tới.
Tiểu yêu cả kinh vội lùi tiếp ra sau, miệng không ngừng đuổi người.
Lặp đi lặp lại cũng chỉ có một câu biến đi, biến đi.
Lùi mãi kết quả tới mép giường sắp sửa ngã bật ra sau, tấm lưng bị thương muốn đập xuống nền.
Dạ Xuyên vội nắm tay kéo mạnh y về phía hắn.
Cả hai ngã nhào xuống giường, tiểu yêu thuận thế nằm đè lên người Dạ Xuyên.
Môi mắt dán vào trong ngực Dạ Xuyên.
Mùi thơm nhàn nhạt từ cơ thể hắn tỏa ra, nóng ấm cùng thơm tho tới bức người.
Hoảng loạn không muốn chìm trong thứ xúc cảm sai lầm ấy.
Tiểu yêu vội chống tay xuống giường nhớm ngồi dậy muốn lần nữa rời đi.
Dạ Xuyên không cho lần nữa kéo y nằm về lại trên người mình, vòng tay qua sau hõm eo ôm y thật chặt.
Mặc cho y có bao nhiêu kêu gào phản kháng.
Hơi thở hắn trở nên hỗn loạn giấc này.
"Sa nhi, đừng đi Sa nhi."
"Khốn nạn.
Mau buông ra." Tiểu yêu đập tay lịch bịch vào ngực hắn.
Cả hai giằng co.
Dạ Xuyên vẫn gắt gao ôm lấy y.
"Sa nhi.
Không thể buông.
Con đang bị thương còn muốn đi đâu? Đừng làm loạn nữa Sa nhi."
"Đồ giả nhân giả nghĩa.
Ta liên tục thành ra thế này còn không phải do ngươi gây ra? Nói cái gì mà đối xử tốt với ta.
Hứa cái gì mà không đánh ta nữa.
Kết quả vẫn hành hạ ta đó thôi.
Có còn là ghen nữa không, ngươi muốn lấy mạng ta đấy? Ta sao còn mê đắm ngươi chứ.
Ta sao còn không chịu sáng mắt ra.
Đáng đời ta quá mà.
Sư phụ, ta ghét ngươi.
Ta ghét ngươi."
"Sa nhi..."
Lồng ngực đau nhói.
Dạ Xuyên vươn tay ôm mái đầu rũ rượi của đồ nhi.
Tóc tai lòa xòa phủ lên gương mặt hắn.
Y khóc nấc.
Khóc tới muốn ngộp thở.
Hắn vốn dĩ không phải kẻ máu lạnh tuyệt tình tới như vậy, chỉ muốn y biết đau biết sợ mà lần sau bảo vệ tốt cho bản thân mình.
Hắn thừa nhận mình phát ghen nhưng sẽ không mất lí trí tới nỗi lấy mạng y.
Đồ nhi hiểu lầm hắn rồi.
Đôi mắt trùng xuống không nói một lời.
Dạ Xuyên thuận thế áp lòng bàn tay vào những vết thương lỗ chỗ như tổ ong trên khắp thân thể đồ nhi, một mực chữa lành.
Luồng tiên khí đi đến đâu, vết thương nơi đó biến mất lành lạnh hoàn toàn không còn chút dấu vết.
Ngay cả cơn đau da thịt cũng đều tan biến mất, tựa hồ như mới vừa trải qua một giấc mơ.
Tử Sa mở to mắt kinh hỉ không thôi.
Nằm yên trên người Dạ Xuyên, ngây ngốc bồi hồi.
Sư phụ, ngươi khắc trước đánh ta, khắc sau hao tổn tiên khí tu luyện để trị thương cho ta.
Ngươi có bệnh.
"Sa nhi, con lại đang mắng thầm vi sư?"
Thu hồi tiên lực.
Dạ Xuyên ngẩng nhìn đồ nhi gần trong gang tấc.
Y nhất thời giật mình hồi thần vội ngồi bật dậy chối bay chối biến cái ý nghĩ vừa suy diễn trong đầu.
"Sư phụ.
Ta không có.
Ơ..."
Tiểu yêu khẽ kêu lên khi Dạ Xuyên lần nữa kéo y về lại trong lòng.
Tay to tay nóng hầm hập xoa mặt y mà khẽ bảo: "Sa nhi, hôm nay chào từ biệt đại vương đi, mai sư đồ ta về Trúc Lâm Phong.
Chỉ cần con ngoan ngoãn nghe lời, vi sư không phạt con nữa."
Hai mắt vội nhắm nghiền, bờ mi đen nhánh rung rinh.
Tiểu yêu cố không nhìn sư phụ, vì y biết một khi nhìn hắn y sẽ không nhịn nổi mà ôm hôn hắn, mà gật đầu với hắn thôi.
Gì mà ngoan ngoãn nghe lời thì sẽ không bị phạt nữa.
Hắn nói câu này mấy