"Chủ nhân, chủ nhân, thuộc hạ có tin tốt.
Phát hiện bọn người trong vương phủ đang trên đường tháo chạy về hướng rừng già cách đây chưa đầy nửa dặm."
Đôi thằn lằn tinh từ đêm đen mò ra chắp tay bẩm báo, cả thảy gấp rút đuổi theo.
Thích Tử Sa gương mặt sa sầm, tay bụm chặt vết thương trên vùng bụng đã rách ra thẩm ướt, cõi lòng nôn nóng sục sôi.
Giờ khắc này y chỉ muốn lập tức nhìn thấy hắn, sư phụ của y - Lãnh Dạ Xuyên.
Ù ù...
Tiếng khèn lệnh từ màn đêm vang lên, từ bốn phía góc rừng thủ hạ của Thử Hạ ùa ra vây chặt lấy toán sát thủ đông vầy đang chậm tiến về phía trước.
Nhìn trong đoàn có cả gia đinh và nữ nô, vụt nhớ đến lời cung nữ đã chết lúc nãy nói rằng: chủ nhân chúng đã giết tất cả gia đinh cùng nô tì trong vương phủ.
Nếu đã chết hết cả rồi sao bọn chúng còn ở đây?
Lại nhìn toàn thân bọn chúng đều có máu dây trên y phục, đi như cái xác không hồn.
Đáy mắt Thử Hạ sa sầm, quát lớn mệnh lệnh:
"Lập tức rút lui."
Đây rõ ràng là những cái xác trên khuôn sân lúc nãy, bọn chúng đã từng chiến qua một lần, bọn chúng đã chết cả rồi.
"Chủ nhân có lệnh, lập tức rút lui."
Cả thảy hô hào tìm đường rút nhưng quá trễ, những xác chết kia quay ngược lại tấn công, chiến cảnh rơi vào hỗn loạn.
Cách đó vài dặm giữa đêm đen như mực, tiếng khèn lá ngân vang vi vút, một đoàn âm binh y phục trắng dã đi như lướt qua các ngọn cây, tay khiêng một chiếc kiệu hoa.
Cơn gió rít lạnh thổi vù qua cuốn màn kiệu bay lên phấp phới.
Hoàng Diệp Toàn ngồi trong kiệu, tâm bình ổn trọng, cánh tay cường hãn ôm ấp nam tử lãnh diễm.
Nam tử này đã chìm vào giấc ngủ say, mi mục khép hờ rung động theo từng cơn gió.
Khẽ mỉm cười, diệp toàn buông chiếc khèn lá rớt xuống bóng đêm chỉ để dùng ngón tay đó, bàn tay đó chạm lên mi mục đối phương.
Tiểu sư đệ của gã thật đáng yêu.
Chỉ ngủ thôi đã đẹp tới nao lòng.
Khiến gã không cách nào kềm chế dục vọng bạo khởi.
"Hiền đệ ngoan, Dạ Xuyên ngoan.
Chúng ta cùng về nhà nào!"
Ú u u...
Bấy giờ trong cánh rừng già, bọn thây ma đang giao đấu bỗng chốc ngã vật ra đất hàng loạt.
Khói đen từ thi thể bốc lên sì sèo, mùi hôi xộc ra dậy cả một vùng.
Cả thảy vội bịt mũi tản ra xa vùng thây chết, không khỏi chấn kinh:
"Chủ nhân, giờ chúng ta nên làm gì?"
Thử Hạ nghiến răng nghiến lợi, lồng lộn:
"Hoàng Diệp Toàn ngươi quả là tên cáo già, trước sắp hương độc trong lư dụ bọn ta tìm chết, sau bày bọn thi ma này chặn đường truy kích của bọn ta.
Còn có thể làm gì đã quá trễ rồi.
E rằng hiện tại gã đã mang sư phụ đi xa hàng trăm dặm."
Không thể nào.
Không thể rời xa tới vậy.
Hoàn toàn mất đi dấu vết ái nhân.
Đáy mắt Tử Sa vụt bắn ra hàng ngàn tia sáng, một đường lao về đêm đen thăm thẳm.
Y muốn tìm sư phụ.
Y muốn nhìn thấy hắn.
Hức hức...
"Thích Tử Sa!"
Ngải Tử Ưu quát lớn, chạy vòng lên trước chặn đường y, gắt gao lôi người lại: "Tử Sa, chúng ta hoàn toàn mất phương hướng rồi, lao vào rừng đêm giấc này rất nhiều bẫy rập, đệ mau dừng lại cho huynh."
"Đại sư huynh."
Thích Tử Sa gân cổ lên quát lại, âm thanh phát ra còn át chế gấp mười phần.
"Đại sư huynh, ngươi vừa rồi không nghe ả nữ nô kia nói gì sao.
Tên pháp sư cặn bã đó rõ ràng đã moi đi nửa viên tiên đan còn lại của sư phụ.
Máu dây khắp nền, hắn chắc chắn đau lắm, hắn sao có thể chịu đựng được.
Rõ ràng yêu thích hắn mà, sao gã lại đối xử với hắn như vậy, tại sao vậy.
Tại sao vậy?"
Yết hầu dịch động, Tử Ưu hốc mắt cay xè, giờ khắc này hắn không biết nên nói lời nào để an ủi tiểu sư đệ, cứ thế hắn câm lặng nhìn tiểu sư đệ nắm lấy cổ áo của hắn trong tuyệt lộ.
"Ta biết tại sao."
Giọng nói quen thuộc vang lên, cả thảy đổ dồn ánh mắt về phía Thử Hạ.
Hắn đứng tựa lưng vào một thân cây xù xì, tay chống cán kiếm, mũi ghim vào lòng đất lạnh.
Giọng âm trầm cất lên giữa cánh rừng đêm lạnh lẽo âm u.
"Có một loại cấm thuật đã thất truyền từ thời thượng cổ, chế luyện ra một loại bùa chú làm cho con người ta lệch lạc tâm thức.
Từ hận thù biến thành yêu thích.
Loại bùa chú này đại loại như mê dược của ái tình, một khi bị hạ dược, thời thời khắc khắc nhìn người hạ dược đều si mê điên đảo, thân tâm tự động dâng hiến, đắm chìm không cách nào thoát ra khỏi."
"Thử Hạ, làm sao ngươi biết điều này?" Ai nấy đưa ánh mắt nghi ngờ dồn về hắn.
Thử Hạ bật cười nhạt, lòng đau như dao cắt.
Hắn làm sao mà không biết cho được.
Lúc còn làm thuộc hạ dưới trướng gã pháp sư kia, hắn có lần trông thấy tận mắt.
Vào một đêm khuya, gã ta lặng lẽ xách theo liềm ba cọc nhọn đặt trên một cái mẹt tròn đan bằng nứa đi ra ngoài mảnh đất hoang vu nơi có rất nhiều chuối mọc.
Lựa một bụi chuối gần trổ bắp, gã trải một tấm nệm nằm cạnh gốc, liềm cùng mẹt để sát đầu nằm.
Gã vươn tay chạm vào thân cây vuốt ve thủ thỉ.
Có điều không thể đến gần sợ bị gã phát hiện cho nên Thử Hạ hoàn toàn không nghe được gã đã nói những gì, nói với ai giữa đêm khuya không một bóng người, chỉ có một bụi chuối bên cạnh.
Chẳng lẽ gã nói chuyện cùng bụi chuối?
Thế là gã lặp lại hành động kia suốt ba tháng trời, cho đến khi bụi chuối ra hoa trổ buồng, gã mới dùng liềm thọc vào thân cây, lấy đi chất màu trắng đục chảy ròng ròng kia hứng vào một cái lọ, dùng liềm rọc cắt ngang đọt cây.
Thử Hạ không biết rốt cuộc gã cắt ngang đọt cây làm cái gì.
Ba ngày sau đó hắn mới biết gã là cố ý giết chết bụi chuối kia.
Còn cái thứ nước kinh tởm chảy ra từ thân của cây chuối, gã đem về phòng mình.
Thử Hạ cũng không biết được rốt cuộc gã đã cho thêm cái gì vào, lại hạ cấm chú gì và thứ đó dùng để làm gì.
Mãi sau này hắn mới lờ mờ đoán ra nó chính là mê dược ái tình mà tà ma ngoại đạo thường hay nhắc tới.
Thử Hạ hắn cũng đã lén trộm lấy một ít, định bụng sau khi cướp được sư phụ về sẽ khai hoa nở nhụy mà hảo hảo dùng thử.
Nào có ngờ đâu tiên hạ thủ vi cường, gã ta đã sớm một bước ra tay trước, thành công chiếm lấy thân tâm của Lãnh Dạ Xuyên.
Cũng may hắn vớt vát được đôi chút, lén học được thi âm thuật của gã lại thêm lợi thế chủng loài đông đảo, thực lực còn chênh lệch tới từng này, bị gã đánh cho te tua tơi tả.
Gã thật quỷ kế đa đoan.
Thử Hạ hắn bỗng chốc rùng mình, rốt cuộc khoảng thời gian Hoàng Diệp Toàn rời khỏi Tiêu Dao sơn gã đã làm những gì, gặp phải kì nhân dị sĩ nào, học được cấm thuật xa xưa người đời chưa từng biết đến?
Mấy thứ tà thuật này không tiện nói ra.
Còn cả công thức và quá trình kia nữa muốn tránh tai ương chỉ đành khư khư ôm ấp trong lòng.
Ánh mắt thử hạ bỗng chốc chùng xuống chậm cất tiếng nói:
"Ta chỉ có thể khẳng định một điều, sư phụ chúng ta đã bị hạ cấm dược.
Chính vì vậy gã mới lòng lang dạ sói lấy nốt nửa viên tiên đan còn lại của sư phụ, đề phòng người vạn bất nhất, tất nhớ lại mọi chuyện."
"Hơ nói vậy không phải ngươi tình ta nguyện mà bị ép buột à." Muội muội Thử Hạ tròn mắt ngơ ngác.
Huynh trưởng này của nàng cũng biết nhiều quá rồi.
Cư nhiên trên đời còn có tồn tại loại cấm thuật ghê tởm như vậy sao.
"Tiểu sư đệ, đệ có nghe gì không, sư phụ không thay lòng đổi dạ.
Huynh biết mà, với tính cách của sư phụ tuyệt đối không ưa thích hai lòng.
Sư phụ thủy chung vẫn yêu thương đệ nhất."
Ngải Tử Ưu reo lên nhìn vào đôi mắt Tử Sa, nắm lấy bờ vai đang run rẩy