"Phụ thân, mẫu thân!"
Hai vị tiểu sư muội nãy giờ nép ở ngoài cửa phòng nghe lén chuyện bên trong.
Giấc này nhìn thấy huynh trưởng nhất mực tình thâm lại bị phụ hãn đánh cho tơi tả, nhịn không được hai nàng vội lao vào phòng, đồng quỳ xuống bên cạnh huynh trưởng, chắp tay lại hướng phụ mẫu cầu tình.
"Chúng nhi nữ xin hai người hãy thành toàn cho đại sư huynh, huynh ấy và Lãnh Dạ Xuyên lúc còn trong vương phủ thực ra đã ở với nhau rồi, phụ mẫu không ngăn cách được đâu, chi bằng tác thành cho đại sư huynh thì hơn."
"Sao? Các ngươi nói sao?"
Phu phụ bọn họ mặt mày tái xanh trợn trừng mắt chỉ tay về phía nam nhân tuấn lãng đang quỳ ở trên nền.
Khó nhọc nặn ra được một câu: "Tên súc sinh này ngươi cưỡng đoạt người ta?"
Sở dĩ bọn họ khẳng định điều này vì trước đây biết được tâm tình của con trẻ, bọn họ từng có lần dò qua ý tứ của Lãnh Dạ Xuyên, thế nhưng hắn đã thẳng thừng từ chối, đối với một nhà ba huynh muội bọn họ đều là thanh mai trúc mã, hắn chỉ có tình đồng môn cùng tình huynh đệ xem như ruột thịt trước sau như một, không sai không khác.
"Toàn nhi, đó là sư đệ đồng môn của ngươi, ngươi cưỡng đoạt người ta, cho dù chúng ta có thành toàn cho ngươi, với tính cách của sư đệ ngươi bao năm qua, hắn tỉnh lại là hận chết ngươi."
Diệp Trúc bên cạnh buộc miệng nhanh nhảu, nửa giúp đại sư huynh, nửa lại như muốn chuốc hận trong lòng:
"Phụ thân, mẫu thân, chuyện này hai người có thể an tâm.
Chẳng những cưỡng đoạt, đại sư huynh còn moi tiên đan khiến Dạ Xuyên hiện tại thần trí bất minh, chỉ còn biết đến mỗi mình huynh ấy.
Mà ngày nào tiên đan còn nằm trong tay huynh ấy, Dạ Xuyên sẽ chẳng bao giờ ngóc đầu dậy được đâu."
"Cái gì? Moi...moi tiên đan ư?"
Phu nhân xinh đẹp mặt mũi bỗng chốc trắng bệch, bàn tay nõn nà không kiềm được siết chặt y áo nơi lồng ngực một lần nữa mà vẫn run cầm cập.
Dòng tộc Hoàng Diệp bao năm qua dùng vũ lực thủ đoạn ngoi lên đứng đầu các tộc, không ngừng dấy binh mở rộng bờ cõi, tràn xuống phương nam các vùng trung du hạ du.
Sở hữu quân đội khét tiếng hiếu chiến, bạo tàn.
Quân thù nghe thấy ba chữ Hoàng Diệp Khắc không khỏi chấn kinh, chính nàng ta năm xưa cũng bị Hoàng Diệp Khắc cưỡng đoạt đem về, nay quả nhiên sinh ra một hài tử còn thủ đoạn không kém, vì thứ mình thích bất chấp luân thường đạo lí cũng phải chiếm cho bằng được, cái này không phải giống ông ta quá rồi sao?
Đoán chừng nữ nhân bên cạnh đang nghĩ gì.
Khuyển tử sinh ra càng giống mình như đúc, thủ đoạn tàn nhẫn bất chấp hậu quả.
Đáy mắt Diệp Khắc vụt âm trầm hòa hoãn, roi da thu hồi nơi thắt lưng, hạ giọng nhỏ nhẹ: "Nếu đã làm tới mức này cũng chẳng thể quay đầu, liệu mà đối đãi với người ta."
Phụ thân nói vậy nghĩa là đồng ý rồi.
Đáy mắt Diệp Toàn ngập đầy kinh hỉ: "Tạ phụ thân, mẫu thân đã ban ơn.
Hài nhi sẽ tận hết sức mình.
Hài nhi sẽ dùng phần đời còn lại đối đãi thật tốt với đệ ấy."
Huynh trưởng được ban hôn nghiễm nhiên vui mừng sung sướng, tuy nhiên hai vị muội muội quỳ cạnh đã tuyệt vọng tới sững người.
Ngay đến cả phụ mẫu cũng chấp thuận rồi hôn sự này muốn phá hoại cũng chẳng còn kịp nữa.
Hoàng diệp toàn dù thế nào cũng là đích tôn của dòng tộc, là huynh trưởng của tỷ muội hai nàng, mộng bên nam nhân bạch y ấy, kiếp này hai nàng đành chết tâm.
(Chuyển cảnh)
Trong một căn phòng hoa lệ, Hoàng Diệp Toàn ngồi cạnh mép giường, hai mắt dán đăm đăm lên vết thương đã khử trùng qua trên ổ bụng của Dạ Xuyên, toàn thân gã bỗng chốc run rẩy.
Vết thương do chính gã gây ra lại không có tiên đan hộ thể rất chậm lành lại.
Nhị muội lời kia không sai, gã thấy mình thật quá mức tồi tệ.
Lãnh Dạ Xuyên hiện tại mất hết tất cả, còn liên tục bị gã hạ cấm chú, bỏ đạo bùa.
Nhìn đi, cả cái lư hương đằng kia nữa.
Vì đề phòng bất trắc xảy ra suốt từ lúc đem người về đây tới giờ, gã không ngại cho thêm mê dược vào trong đó đốt lên, khói hương nghi ngút phả ra khắp căn phòng, khiến Dạ Xuyên chìm trong mê đắm, đan dệt ảo mộng cùng gã.
"Xuyên, không tổn hại đệ còn có cách khác sao.
Nếu quay ngược thời gian một lần nữa huynh đã sớm bóp nát mầm họa từ trong trứng nước, tránh để đệ cùng con tiểu yêu kia sinh ra một đoạn nghiệt duyên.
Trên thế gian này thứ khó cầu được nhất chẳng phải là một chữ tình hay sao?"
"Toàn nhi!"
Nữ nhân xinh đẹp vận y phục sang quý bước vào phòng, tay bê theo một khay thực phẩm đặt xuống cạnh bàn.
Diệp toàn vội buông tay khỏi y áo ái nhân, hành lễ cùng nàng ta.
"Mẫu thân, khuya rồi người vẫn chưa ngủ sao?"
"Toàn nhi, ta thấy con chăm chăm bên cạnh tiểu sư đệ, chiều này không có ra dùng bữa nên dặn phòng bếp làm chút thức ăn khuya mang vào đây.
Trước ta đặt trên bàn, lát con từ từ dùng nha."
"Mẫu thân nhọc lòng người rồi, hài nhi nhất định sẽ dùng hết."
Nàng ta tiến lại thêm một chút, cầm lấy bàn tay cứng cáp của gã, đặt vào một lọ thuốc xinh xắn: "Toàn nhi, bôi cái này lên vết thương của con, tránh để lại sẹo không đẹp."
Lời mẫu thân bất giác làm diệp toàn nhớ tới khung cảnh một nam tử đang nằm xấp ở trên giường cằm đặt khuỷu tay mỉm cười xòa với gã.
Đại sư huynh ta thân là nam nhi chút vết thương cỏn con này có đáng là gì.
Tiểu sư đệ thật đáng yêu.
Diệp Toàn cười trong lòng đoạn tạ mẫu thân ban cho thuốc tốt.
Xoa xoa bờ vai nhi tử, nàng tiếp tục nói:
"Toàn nhi, phụ thân con trong nóng ngoài lạnh, đánh con xong ông ta quay về phòng ngồi thừ người cả buổi trời, vô cùng xót.
Sống với nhau mấy chục năm ròng, ta còn không hiểu tính khí của ông ấy sao."
"Mẫu thân, hài nhi bất hiếu chọc giận phụ thân, sau này nhất định tận hết chức trách, không khiến hai người phải bận lòng cho hài nhi."
"Cái đứa nhỏ này từ nhỏ đến lớn chưa từng khiến phụ mẫu bận lòng chút nào, duy chỉ có lần này khăng khăng làm theo ý mình, lại là chuyện chung thân đại sự.
Chúng ta có thể không gật đầu được sao, để con ôm hận một đời.
Thảo nào trước đây sắp xếp bao mối hôn sự con đều viện lí do thoái thác.
Nếu đã nhận định, vậy thì đối đãi với người ta tốt một chút.
Năm xưa phụ thân con cường đoạt ta bắt đem về.
Tuy nhiên sau đó ta nhận ra ông ấy đối ta hết mực yêu thương, dần dà cũng ngả lòng lúc nào không hay biết.
Ta trộm nghĩ tiểu sư đệ của con cũng sẽ như ta thôi.
Ban đầu không yêu thích con, lâu ngày sống chung sẽ dần nảy sinh tình cảm.
Ta mong con hạnh phúc, Toàn nhi bé bỏng của ta!"
"Mẫu thân, đa tạ người nhắc nhở.
Hài nhi nhất định đối xử với tiểu sư đệ thực tốt, tốt nhất có thể." Mẫu tử liền tâm, thấu hiểu cùng đồng cảm.
Nhờ mẫu thân tâm sự cùng mình.
Diệp Toàn vơi bớt âu lo, gã cũng hy vọng mình cùng đệ đệ có thể như phụ mẫu sống chung lâu dần nảy sinh tình cảm, ân ái mặn nồng thì hạnh phúc biết mấy.
Vỗ vỗ vào lòng bàn tay gã thêm đôi ba cái chắc nịch, nữ nhân xinh đẹp ấy mỉm cười rời bước khỏi phòng, cánh cửa kia khép lại.
Trải nửa canh giờ, Lãnh Dạ Xuyên bật ho khan hai tiếng chậm tỉnh lại.
Có lẽ vì hắn tiếp xúc thuốc nóng quá nhiều nên sinh ra khô khát tăng nhiệt, cả người nóng ran lên.
Mắt thì đỏ ngầu.
Diệp Toàn thấy vậy đóng vội nắp lư hương, lấy cốc nước tới đút cho hắn uống.
"Xuyên đệ thấy thế nào, có đỡ hơn không?"
Đôi mắt ngà ngà Lãnh Dạ Xuyên ngước nhìn ái nhân, giọng khàn đặc: "Đại sư huynh, ta lại ngủ quên sao, ta nhớ lúc đó hai chúng ta đang..."
Chính là đang trong quá trình giao hoan bởi khoảng thời gian gặp lại thiếu niên kia sau đó đã bị Hoàng Diệp Toàn xóa sạch.
Trong đầu dạ xuyên giấc này chỉ còn mỗi chuyện ái ân giữa mình cùng Hoàng huynh ngoài ra chẳng còn nhớ gì nữa cả.
Lãnh Dạ Xuyên cảm thấy rất bối rối, không hiểu vì sao mỗi lúc lâm trận cứ hay ngủ quên bỏ mặc ái nhân: "Đại sư huynh à ngươi đừng giận, ta lần sau sẽ thực tỉnh táo tuyệt đối không ngủ quên, không để ngươi ấm ức vì ta nữa."
"Dạ Xuyên, ta yêu đệ không hết làm sao có thể giận cho được."
Hoàng Diệp Toàn chẳng còn kềm nổi nữa cảm xúc cứ thế vỡ òa như nước tràn bờ, gã vòng hai cánh tay cường hãn qua sau gáy cổ ôm lấy lang quân, hai mắt nhắm nghiền ép nước chảy ra từng đường, tận lực mà tận hưởng hạnh phúc trong dày vò đau đớn.
Mặc kệ quá khứ Hoàng đệ căm ghét gã đến tận xương tủy, mặc kệ tương lai sau này hoàng đệ cùng gã há có chung đường, gã chỉ biết hiện tại đệ ấy đang bên cạnh mình, yêu thích mình vậy là đủ rồi.
"Xuyên, ta hiện tại đã đưa đệ về nhà, phụ mẫu cũng đã