Y nghe lão gia nhân từng nói.
Nếu là mơ ắt hẳn sẽ không đau càng không chảy máu.
Không chút do dự y liền đưa ngón tay lên miệng, cắn một miếng.
Không hề đau cũng không chảy máu.
Đây đích thị mơ rồi.
Bất quá biết được sự thật càng khiến đầu óc Tử Sa mụ mị hoảng loạn.
Đang hôn môi sư phụ sao lại nằm mơ được, quá sức hoang đường kì lạ.
Y phải mau chóng tỉnh dậy thôi.
Hai tay be bé vỗ vỗ vào mặt mấy cái Tử Sa cũng không thoát khỏi giấc mơ.
Xung quanh vẫn vắng lặng như tờ.
có ai nói y biết làm cách nào để tỉnh mộng hay không.
"Sư phụ, ngươi đâu rồi.
Mau giúp ta đi sư phụ, ta sợ lắm sư phụ hức hức..."
Tử Sa khóc nấc, vẫn không một ai đáp trả.
Chợt có tiếng nước nhỏ giọt ở cửa sau.
Thích Tử Sa tay cầm kiếm thủ thế, từng bước tiến về nơi phát ra tiếng nước chảy.
Đến nơi y nhìn thấy một bà cụ già nua, mái tóc bạc phơ đang ngồi bên cái chậu đất, trong là một cây xanh, nửa vàng nửa úa.
Tử Sa chẳng biết đó là cây gì, chỉ biết nó xơ xác sắp chết chỉ còn lơ thơ vài nhánh xanh rì, tạm gọi nó là cây hai màu đi vậy.
Bà cụ đó tay cầm một cái lọ thủy tinh trong đựng thứ nước gì đỏ lòm lòm, rưới từng giọt từng giọt chảy vào nhánh cây.
Y lặng yên quan sát chẳng biết qua bao lâu chiếc bình thủy tinh cạn nước.
Bàn tay bà ta bỗng dừng động tác, ngước mặt lên nhìn y.
Hốc mắt tiểu yêu mở to kinh hỉ.
Dáng dấp hình hài đoán chừng bà lão gần đất xa trời, ấy thế mà gương mặt trẻ măng, làn da căng tràn láng mịn, đôi mắt long lanh như sương đêm vương trên đóa quỳnh.
Thoạt nhìn qua có tận mấy phần giống với đôi mắt sư phụ tảng băng.
Thật khiến tiểu yêu bàng hoàng ngây ngẩn.
"Bà bà là ai? Bà làm gì ở nơi này, bà có biết sư phụ ta hiện đang ở đâu không? Ta tìm không thấy, mong bà thương tình chỉ giúp cho?"
Tử Sa nhẹ giọng hẳn.
Cũng chẳng còn sợ hãi đề phòng nữa, chân vô thức bước về phía bà lão ấy.
Đôi mắt của bà giống hệt sư phụ có khi nào có quan hệ huyết thống không ta.
Y chưa từng nghe sư phụ nhắc tới người thân bao giờ.
Cơ mà nên gọi bà lão hay là thiếu nữ có mái tóc bạch kim đây.
Gương mặt trẻ măng, da dẻ nõn nà mà mái tóc thì bạc trắng, cứ cảm thấy bà lão này có chút kì lạ làm sao?
Tử Sa nghĩ vậy lại e dè không bước tới nữa.
Thiếu nữ với mái tóc màu bạch kim chợt nhiên nở nụ cười thanh thoát, vươn bàn tay trắng như tuyết về phía Thích Tử Sa như mời như gọi.
Đôi mắt long lanh mong đợi.
Bàn tay giơ ra lại càng giống bàn tay củ cải của sư phụ đến tám chín phần mười.
Tử Sa ngây dại nhìn chằm chằm vào cánh tay trắng mịn ấy, ma xui quỷ khiến thế nào y không thể dời tầm mắt khỏi bàn tay ấy nữa, chân vô thức bước tới cạnh nàng ta.
Thiếu nữ vẫn mỉm cười không nói, cầm lấy bàn tay be bé của y trút ngược mấy đầu ngón tay xuống chiếc lọ thủy tinh trong tay nàng.
Một vệt sáng lấp lánh bỗng chốc ánh lên lan tỏa khắp không gian.
Thích Tử Sa chỉ kịp nhìn thấy có bấy nhiêu, nàng thiếu nữ ấy đã tan biến mất.
"Sa nhi, con mau tỉnh lại Sa nhi.
Thật sai lầm khi chọn nơi này làm chốn trị thương cho con."
Chất giọng trầm ấm quen thuộc vang lên bên tai, còn có hơi ấm bao bọc quanh người mình nữa.
Cảm giác quá đỗi dễ chịu rõ rệt.
Tử Sa chậm mở mắt thu vào tầm dung mạo lãnh diễm của ai kia gần trong gang tấc, không khỏi ngỡ ngàng khi mình vẫn ở trong phòng, vẫn đang nằm trong vòng tay sư phụ.
Chẳng lẽ mình đã thoát khỏi giấc mơ rồi sao?
Như để kiểm nghiệm thực hư.
Tiểu yêu choàng ngồi bật dậy, áp hai bàn tay be bé vào đôi gò má trắng trẻo của đối phương, dùng sức mà nhéo.
"Ai nha." Dạ Xuyên bật miệng kêu lên một tiếng xuýt xòa, chân mày nhíu lại: "Sa nhi mau buông, con còn chưa tỉnh hẳn?"
"Hơ...Sư phụ đau, mình không còn nằm mộng."
Tử Sa mừng rỡ nhào vào trong lòng Dạ Xuyên, vỡ òa nức nở.
"Sư phụ, ta vừa nằm mơ ác mộng đáng sợ, ta thấy trên chiếc giường kia ngươi cùng pháp sư Yên Đô đang làm chuyện xấu.
Hức hức..." Ngón tay be bé chỉ về chiếc giường phủ dày lớp bụi, giọng Tử Sa đã nghẹn nơi cổ họng, hai mắt đỏ hoe.
"Rồi sau đó ta không thấy ngươi đâu nữa, cả căn phòng trống trơn, ngươi biến mất tăm hơi.
Ta tìm khắp nơi không thấy ngươi đâu hết, gọi cũng không ai đáp trả.
Rồi sau đó ta còn gặp một bà lão có đôi mắt giống hệt ngươi, có đôi tay trắng trẻo y như đôi tay củ cải của ngươi.
Ta sợ lắm sư phụ, ngươi đừng rời khỏi ta, đừng rời khỏi ta.
Hức hức..."
"Sa nhi, ta vẫn luôn ở đây bên cạnh con.
Chỉ là mộng thôi đã không sao rồi, con đừng sợ nha, đừng sợ."
Bàn tay trắng như tuyết vỗ vỗ tấm lưng run rẩy của đồ nhi, ánh mắt Dạ Xuyên chùng xuống.
Lúc nãy hai sư đồ đang hôn môi làm ra hành động thân mật.
Tử Sa đột nhiên ngất đi, lay mãi cũng không tỉnh dậy.
Đoán chừng đã xảy ra chuyện không hay, Dạ Xuyên bèn khoanh chân kiết già.
Khoảnh khắc ngưng thần hắn nhìn thấy tất cả những gì mà đồ nhi nhìn thấy.
Đi theo con đường tu đạo.
Dạ Xuyên không rành mấy loại tà túy cho lắm, chỉ lờ mờ đoán ra đây chắc chắn là oán niệm của Huyết ngải.
Chủ nhân phủ đệ là một người thiên về bùa ngải, lúc trước đã trục về rất nhiều giống loài khác nhau, ngày ngày tôi luyện.
Trong đó có một cây tên là Huyết ngải, mạnh mẽ vô cùng.
Hoàng Diệp dùng máu chính mình nuôi lấy.
Thế nhưng đi trên bước đường này đều phải thanh tâm quả dục gã thế nào phạm vào sai lầm cơ bản nhất, ngày ngày ôm lòng loạn động cùng đệ đệ.
Tâm tư thầm kín đó đã vô tình bị các nàng ngải đọc được khắc sâu vào tiềm thức, liền ngày ngày đem giấc mơ của gã ái ân cùng đệ đệ, đem bắt chước đến từng móng tay.
Lại nói sau Hoàng Diệp phản quốc thất bại đục chạy về phương Nam, nơi này liền bị Hà Đồ phong kín.
Ngoài cái ngày đám quân binh tràn vô lấy đi khốn tiên tác cùng một số báu vật, có vài tên tọc mạch ra vườn thăm nom dẫm phải thứ gì thối thây mà chết chỉ để lại lông cùng tóc, cũng là lần cuối cùng bọn chúng đến đây.
Từ đó cũng chả còn ai dám đặt chân vào cái phủ đệ rộng lớn này nữa.
Cũng vì nguyên do đó ngải bị bỏ hoang không ai nuôi sóc chết dần chết mòn cả.
Cây Huyết ngải kia ở cùng Hoàng Diệp quá lâu, oán khí càng nặng nề.
Lại bị chính chủ nhân ruồng bỏ dẫn đói khát lâu ngày nhất thời sinh tâm oán niệm chưa về lại rừng sâu.
Không ngờ gặp phải sư đồ Dạ Xuyên thân mật nơi này.
Oán niệm lần nữa trổi dậy xâm nhập trực tiếp vào tâm trí đang yếu ớt của Tử Sa, cố tình đùa giỡn chọc cho y kích động, rồi gài vào cái bẫy mê hồn muốn lấy máu từ ngón tay y.
Sau đó đem cả hồn phách nhốt vào trong lọ thủy tinh, ngày ngày đùa bỡn.
Cũng may Dạ Xuyên tới kịp lúc, vung kiếm chém vào chậu ngải đang héo úa kia.
Mộc khắc kim, Huyết ngải lập tức chết rục.
nếu không mạng đồ nhi lần nữa khó toàn.
E rằng linh hồn Huyết ngải lúc này đã phiêu dạt vào tận chốn rừng sâu, chờ duyên sau tới.
Vì mưu đồ thâu tóm quyền lực, vì muốn có được Hoàng đệ mà Diệp Toàn bất chấp tất cả, cái gì cũng dám làm.
Hoàng Diệp Toàn, ngươi thật quá đáng sợ.
Nghĩ ngợi đáy mắt Dạ Xuyên nhắm nghiền, vòng tay càng siết chặt cơ thể đồ nhi hơn, sợ y vụt mất khỏi tầm tay hắn.
Trong mắt Dạ Xuyên đồ nhi đáng yêu đơn thuần, trong lòng Dạ Xuyên đồ nhi lại càng quan trọng hơn, bất kì ai cũng chẳng thể thay thế.
Dù cho người đó có là Hoàng huynh đi chăng nữa, chỉ cần đe dọa tới tính mệnh của Tử Sa, hắn sẽ một kiếm giết chết.
"Sa nhi à, chỗ này không thể nán lâu thêm.
Chúng ta rời khỏi đây nhé!"
"Ân."
Tử Sa ngoan ngoãn gật đầu bởi y cũng chẳng dám ở đây thêm phút giây nào nữa, biết đâu đó lần này không tỉnh lại luôn thì sao.
Quả là đáng sợ.
Có cho vàng y cũng chả dám quay lại chỗ hoang lạnh này nữa đâu.
Dạ Xuyên hôn lên đầu tóc đồ nhi một ngụm.
Đoạn hai sư đồ dắt tay nhau rời khỏi căn phòng hoang lạnh, chân trước vừa đặt ra khỏi phủ, chân sau đã mây mù giăng ngập lối đi.
Bầu trời se lạnh phút chốc tối sầm một mảng đen kịt.
Dạ Xuyên vội vã bắt ấn quyết, lại phát hiện không thể dịch chuyển tức thời, đành nắm chặt lấy bàn tay của Tử Sa một đường tháo chạy.
Chạy mãi hai sư đồ vẫn không thể nào ra khỏi khoảng mây mù.
Từ tứ phía cô hồn dã quỷ đủ loại hiện ra vây chặt lấy hai sư đồ Lãnh Dạ Xuyên ở bên trong, một mặt tấn công, một mặt hút sinh khí.
Cả vùng huyền huyễn nhanh chóng đạt đến âm độ.
Chân tay Tử Sa gần như cứng đờ không còn cầm nổi kiếm chống chế lại bọn hồn ma đói khát, lúc ẩn lúc hiện kia nữa.
Dạ Xuyên hai mắt tối sầm, ngón tay đặt lên mi tâm khoảnh khắc ngưng thần một thân phân thành hai thân.
Giữa mây mù gió tuyết bốn bề cầm sáo lần nữa hợp nhất, âm thanh trong trẻo ngân nga.
Cô hồn dã quỷ kinh sợ bỏ chạy, ma trận tan rã.
Lãnh Dạ Xuyên hai thân dung hợp, cổ cầm sáo trúc bé tẹo bằng hạt đậu nằm gọn trong ống tay áo.
Khẽ hừ lạnh một tiếng.
Trận pháp này hắn đã từng nếm qua, chính tay Hoàng huynh bày bố, mùi vị khó nhằn, lại nói kẻ bày trận tổn hao không kém người phá trận.
Tâm lực Hoàng huynh đang suy kiệt lại ở mật thất của Tiêu Dao sơn, tuyệt đối không thể bày ra pháp trận này.
Mà ngoài gã ra thì chỉ còn có kẻ đó - Nhạc Thử Hạ.
"Tử Sa, con còn cầm cự nổi không?"
"Sư phụ, ta lạnh, thật lạnh."
Tử Sa lắc đầu, bờ môi tím ngắt rên hừ hừ, hai hàm răng mất kiểm soát không ngừng va đập vào nhau.
Ma trận tan vỡ để lại cả vùng hoang tàn âm lạnh.
Phải mất một lúc nữa mới có thể khôi phục quang cảnh bình thường.
Cơ mà đồ nhi chẳng chịu nổi tới lúc đó.
Thân thể y ngày càng lạnh cóng, hàn khí từ xương tủy tỏa ra không ngừng.
Khắc này Dạ Xuyên lại không thể tại cái nơi quái quỷ này khoanh chân điều tức cho y.
"Sa nhi mau đứng dậy, chúng ta phải rời khỏi đây trước đã."
"Sư phụ, ta đi không nổi, chân tay cứng đờ không nghe lời ta nữa rồi."
Tử Sa lạnh cóng quỵ xuống.
Nheo mắt nhìn vệ khí bao bọc quanh cơ thể đồ nhi đang mất dần.
Dạ Xuyên không nói thêm lời nào nữa, dứt khoát bế bổng y