Dạ Xuyên bị thương nên hai sư đồ tìm một quán trọ gần đó ngủ qua đêm.
Sáng ngày hôm sau Tử Sa lại muốn đi dạo phố sá sầm uất mua sắm ít vật dụng sinh hoạt, cho nên cả hai nán lại Yên Đô đảo quốc thêm một ngày nữa.
Thật ra đi dạo mua đồ chỉ là kiếm cớ mà thôi, y muốn ở riêng với sư phụ mới là chính.
Hiếm có khi nào cả hai đi mua sắm riêng tư với nhau.
Ở Trúc Lâm Phong đều chúng môn đệ luân phiên, vì môn quy cả hai không thể tự do nắm tay xuống trấn.
Hơn thế nữa dân chúng quanh vùng ai nấy cũng đều quá quen mặt Dạ Xuyên rồi, sẽ dị nghị đàm tiếu cho coi.
Nhưng mà không sao, đợi sau khi thành thân sẽ danh chính ngôn thuận cùng sư phụ kề cận sớm hôm không còn sợ người ta lời ra tiếng vào nữa.
Tử Sa ôm lòng háo hức, mong trừ tịch mau tới mau qua, ngày y cùng sư phụ bái đường, chính thức làm vợ hắn.
Tung tăng dạo qua các quầy hàng.
Tử Sa vòi sư phụ mua kẹo ngào đường, còn kéo hắn vào trong quán trà ngồi xem người ta kể chuyện ngày xửa ngày xưa.
Xem người ta đàn hát, uống trà tới no bụng.
Người ta đàn rất hay nhưng y vẫn thích nghe tiếng đàn véo von của sư phụ hơn.
Y cũng chả biết vì sao nữa.
Có lẽ vì y quá yêu thích sư phụ nên mới vậy chăng.
Dạo chơi cả ngày bám dính sư phụ, làm nũng với hắn.
Tối về tiểu yêu ngủ rất ngon.
Trải qua đêm đầu tiên xa nhà cùng sư phụ ngủ trong quán trọ.
Tiểu yêu cũng ghi khắc trong tim, còn ước mong sau này sẽ được trải nghiệm cảm giác bôn ba như vậy nữa.
Có sư phụ bên cạnh, dù tới bất cứ nơi đâu cũng đều ấm áp như đang ở quê nhà.
Sáng ngày hôm sau hai sư đồ Dạ Xuyên quay về Trúc Lâm Phong, khỏi phải nói mọi người vui mừng thế nào, có điều sau đó lại chẳng còn môn đệ nào cười được nữa.
Lí do, Lãnh Dạ Xuyên trách phạt hai ngàn môn đệ quỳ ba tuần nhang ngoài điện Thích La, cấm ngôn mười hai canh và còn nhịn ăn hai cữ vì cái tội hồ ngôn loạn ngữ.
Báo hại đến tiểu sư đệ của bọn chúng mém chút mất mạng.
Lại phân phó cho Ngải Tử Ưu phụ trách giám sát, hắn vô cùng hưng phấn với cái công việc mới lạ này.
Tay cầm cây roi xuất từ đuôi con cá đuối đi từng hàng ngắm nghía, thi thoảng lại quát lên một câu.
"Tĩnh sư đệ, quỳ thẳng lưng lên."
"Dạ, đại sư huynh!"
"Ngộ sư đệ, ngẩng cao đầu, mắt nhìn thẳng."
"Dạ, đại sư huynh!"
Cả thảy răm rắp đáp lời.
Ai cũng biết sư phụ hiện tại coi trọng tiểu sư đệ, bọn chúng gây chuyện bị phạt là đáng.
Có điều quỳ đến hai đầu gối tê rần mà nhang trong lư mới tàn đi hơn nửa, trong lòng chúng không nhịn được dâng lên chút cảm thán.
"Tiểu sư đệ a tiểu sư đệ, lúc trước ngươi thế nào bị sư phụ phạt tới phạt lui như cơm bữa mà vẫn nói, vẫn cười.
Giờ chúng ta mới hiểu được nỗi khổ của ngươi.
Thật bái phục, bái phục."
Khụ, các đệ biết một mà không biết mười.
Sư phụ phạt các đệ trước mắt để giải ấm ức trong lòng tiểu sư đệ.
Nhưng trên thực tế thì hình phạt này chính là rèn luyện sức chịu đựng kiên nhẫn của các đệ cho đợt khảo thí sắp diễn ra.
Chút khổ tâm của sư phụ cũng chỉ có mình ta nhận ra.
Thảo nào sư phụ giao chức chưởng môn cho ta cũng phải.
Chậc chậc, ta lại suy diễn lung tung rồi, cần giữ vững chánh niệm, không được tham lam.
Tử Ưu bụm tay lên miệng ho khan một tiếng.
"Được rồi, các đệ quỳ ngay ngắn cả đi, cấm không ai được kêu ca.
Huynh còn nghe ai hó hé, một gậy này liền đập xuống tấm lưng kẻ đó."
"Dạ, đại sư huynh!"
"Tốt!"
Khẽ gật đầu vừa ý, khóe môi Tử Ưu cong lên, ngón tay miết dọc theo chiều roi.
Phóng tầm mắt nhìn về ngọn núi hùng vĩ xa xa, trong lòng cảm thán.
Trời đất xoay vần, mùa xuân trở lại, mai vàng nhuộm thắm cốc Vân Hương.
Thích Tử Sa, đệ chờ vin cành hái lộc đầu năm đi là vừa.
(Chuyển cảnh).
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Bảo Bảo Phúc Hắc: Baba Mau Theo Đuổi Mẹ!
2.
Sổ Tay Người Vợ Có Chồng "7 Năm Ngứa"
3.
Ngài Vương, Kết Hôn Nhé!
4.
Trọng Sinh Chi Sủng, Tra Nam Hóa Thê Nô
=====================================
Trong chánh điện, tiểu tử mồ côi cũng không tránh khỏi liên can.
Vốn chỉ bị Dạ Xuyên phạt đồng như hai ngàn môn đệ không khác nhưng nó lỡ dại dột chuốc thù khắp nơi, thế là nó được ưu ái sắp quỳ riêng một mình trong chánh điện.
Lại nói, đang quỳ an ổn chăm ngoan, lão gia nhân lịch bịch chạy vào, trên tay cầm theo một cái gối, miệng cười tủm tỉm nói là để nó kê chân cho đỡ đau.
Thế quái nào vừa kê vào chân nó lại càng đau hơn, gỡ ra mới biết bên trong chứa toàn đá vụn.
"Lão già, ông lừa ta." Tử Tô nó la lên một tiếng, lão gia nhân lại cốc cho nó một cái.
"Im mồm, Thượng tiên phạt ngươi cấm ngôn mười hai canh.
Còn la, gia ta liền đi méc."
"Hm...hm..."
Tiểu tử mồ côi ngậm chặt miệng, khóc ròng trong lòng chẳng dám hó hé tiếng nào.
Lão gia nhân vỗ vỗ lên bờ vai nó mấy cái, bật cười nhe hàm răng chỉ còn lơ thơ vài ba chiếc: "Quỳ cho ngay vào, còn đến hai tuần nhang à nha.
Cho ngươi chừa cái tội tọc mạch, lần sau còn dám lấy trộm gối của gia ta nữa hay không?"
"Không lấy không lấy, tuyệt đối không lấy." Lần sau ta là đợi ông ngủ say, lén bỏ gòn, nhét thêm ít đá dăm vào thôi a, hu hu...Tử Tô lắc đầu khóc ròng vế cuối chớ hề dám nhảy ra khỏi miệng.
Lão gia nhân tay chắp sau đít nhìn nền điện ngó trên trần mà rời đi.
"Ai yô, xin chào tiểu tử xinh đẹp đáng yêu.
Bị sư phụ ta phạt à, thực tội nghiệp nha!"
Người già đi rồi người trẻ lại đến giọng nói lanh lảnh vang lên, quả nhiên cái bộ dáng cà lơ phất phơ bước vào.
Thích Tử Sa khóe miệng xuýt xòa đau xót, tay đã nhanh gọn rút đi cái cây nhang cháy hơn nửa trong lư, thay vào một cái mới cao lớn gấp đôi.
"Tiểu sư đệ tốt, nhang này ta mới vừa mua được dưới trấn, ướp cả hương đuổi muỗi, trong điện không có đồ tốt như vậy đâu a.
Nhất tiểu sư đệ ngươi rồi."
"Đồ tốt?"
Tiểu tử mồ côi rét lạnh toàn thân, đồ tốt Sa sư huynh mua cho lại chẳng còn là đồ tốt.
Nó thừa biết ai gây ra thảm trạng cả đám môn đệ đều bị phạt quỳ.
Nếu biết trước đối phương ghi thù ghim guốc tới vậy nó chẳng thêm mắm dặm muối mà làm gì đâu.
Lần này đúng miệng quạ thật rồi.
"Ngươi lầm bầm cái chi vậy?" Tử Sa đem mặt to tới, hỏi nhỏ.
"Á a giật hết cả mình, Sa sư huynh đệ nào có lầm bầm cái chi.
Chỉ là cám ơn Sa sư huynh đã chiếu cố tới đệ." Tiểu tử mồ côi khóc ròng trong lòng.
"Há há đừng khách sáo.
Tiểu sư đệ yên tâm, nhang vừa cháy hết ta liền quay lại thay vào cây mới cho đệ, đảm bảo không hề gián đoạn.
Tiểu sư đệ quỳ ngay nha." Vỗ vỗ bờ vai nó thêm mấy cái Tử Sa quay lưng rời đi, còn huýt sáo vu vơ.
Nhỏ tới lớn tiểu tử mồ côi nó chưa từng thấy ai có nụ cười nham nhở tới như vậy.
Vạt áo bích lợt khuất ngoài cửa điện, nó vã mồ hôi trán.
Nó tự nhủ với lòng, từ rày không bao giờ còn dám ngồi lê mách lẻo, nhất là ngồi lê mách lẻo với cái kẻ có thù tất báo vừa mới rời đi kia nữa.
(Chuyển cảnh)
"Sư phụ, ta về rồi.
Sư phụ, sư phụ!"
Hương Vân cốc ráng chiều vàng vọt.
Thích Tử Sa chân chạy qua chiếc cầu mây, miệng cất vang lanh lảnh, đến cây mai vàng vừa mới lú được nụ hoa ở đầu cầu cũng bị âm thanh của y bóp méo làm cho rụng mất vài cánh, tả tơi.
"Tiểu yêu ngươi gấp gáp cái gì, sư phụ ngươi đang ở trong phòng.
Hắn sáng giờ đan áo cho ngươi, bận tối mắt tối mũi đến quên cả vặt lá cho ta.
Ngươi xem năm hết tết đến đến nơi rồi mà ta mới nhú lên được có một nụ, lại bị ngươi dọa đến giật mình xác xơ.
Mau mau vào phòng nói sư phụ ngươi tưới cho ta vài gáo nước, à không cho ta xin hẳn một thùng luôn đi.
Sáng giờ gió lạnh tràn về, tay chân ta teo quắp hết rồi đây này.
Ngươi mau đi, trăm sự nhờ ngươi cả."
Tử Sa miệng bật cười chạy phớt qua cành mai.
Mầm non vừa mới nhú bị bả vai của y vô tình quệt trúng rụng xuống gốc, khóc ròng những dòng nhựa trắng tinh.
Y chẳng hề hay biết cái mầm sống nhỏ nhoi kia, chân trước nện xuống nền phòng, chân sau đã nhào đến bên mép giường trúc vòng tay qua hõm eo ôm lấy nam tử bạch y.
Cằm đặt lên hõm vai của người ta, cọ loạn.
"Sư phụ, thật nhớ ngươi! Sáng giờ ta lên lớp trong đầu toàn hình ảnh của ngươi.
Đến giờ cơm trưa ở Tàm viện, trong bát canh của ta còn nhìn thấy ngươi đang bơi trong đó cùng với một con cá bống.
Ngươi nói xem ta có phải đổ bệnh rồi không?
Vẫn là sau này ngươi gần ta thêm một chút.
Hay là đổi giờ ngồi thiền của ta sang giờ luyện kiếm của chúng môn đệ.
Dù sao kiếm pháp của ta cũng không còn đáng ngại, khoảng thời gian đầu giờ chiều ngươi có thể dạy thêm cho ta mà.
Cho ta ở gần bên ngươi, nha nha sư phụ.
Một ngày không gặp ngươi tựa ba thu, là ba thu đó, ngươi muốn ta héo mòn sao sư phụ, sư phụ!"
Tử Sa lay lay cánh tay đối phương mà làm nũng.
"Được được, Sa nhi con trước buông ra." Lãnh Dạ Xuyên dở khóc dở cười, đồ nhi tì trúng vết châm độc nơi bắp đùi hắn, thật có chút đau.
Tử Sa không để ý đến biểu tình trên gương mặt của Dạ Xuyên, vươn tay đoạt lấy cái áo trong tay hắn, lật trước ngó sau.
Hai mắt sáng rỡ.
"Ân, đẹp quá sư phụ, cái này ngươi đan cho ta sao.
Bàn tay củ cải của ngươi thật khéo!"
Củ cải?
Bàn tay?
Bàn tay của ta biến thành củ cải bỏ vào trong miệng ngươi!
Gương mặt cứng đờ Lãnh Dạ Xuyên cố nặn ra một nụ cười hòa hoãn.
"Vi sư thấy tiết trời ngày càng lạnh nên đan cho con cái áo ấm, cũng là mới học hôm qua từ lão gia nhân, không biết có hợp với con không? Sa nhi, con mau mặc thử."
Thích Tử Sa khóe môi cong lên, nhét áo vào tay Dạ Xuyên, lém lỉnh bảo: "Sư phụ ngươi mặc cho ta đi, muốn ngươi mặc."
Nhìn vào đôi mắt xoe tròn long lanh của y, Dạ Xuyên có phần bối rối.
Mấy ngón tay trắng tuyết chạm vào cổ áo, nhẹ nhàng cởi bộ đồng phục tinh tươm trút xuống mặt nệm.
Bờ vai góc cạnh trơn mịn nhanh chóng bại lộ câu nhân.
Yết hầu dịch động, Dạ Xuyên cảm giác khí tức đang cuộn trào.
Mặc dù đồng phục đã rũ bỏ, chẳng những không mặc thử áo ấm cho Tử Sa, ngón tay ai đó vẫn dừng lại ở lồng ngực của y, chậm vuốt ve âu yếm rồi trượt dần xuống vùng bụng, mân mê cọ loạn.
Toàn thân Tử Sa run lên bần bật, vội chụp lấy bàn tay đang cọ loạn của ai kia đặt lên bờ môi của mình, hôn hít một cái