Hứa Huyên Thảo chỉ ở một ngày, sau đó chủ động chào tạm biệt Bạch Tự Cẩn.
Bầu trời sân nhà trong xanh, Bạch Tự Cẩn đảo hai ngón tay qua dược liệu phơi trên tường, lật xem nó đã khô hay chưa, nghe nói Hứa Huyên Thảo muốn đi thì giọng điệu cực kỳ nghiêm túc: “Đôi mắt của người cần phải thay thuốc mỗi ngày, bây giờ không phải lúc để đi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hứa Huyên Thảo nói: “Ta có thể tự mình thay thuốc. Bây giờ ta có chuyện quan trọng, không thể không trở về thành một chuyến.”
Bạch Tự Cẩn xoay người, ung dung thong thả nói: “Ta phải về hiệu thuốc một chuyến, vừa lúc tiện đường, có thể đi cùng với ngươi.”
Đây là vùng ngoại thành riêng biệt, Bạch Tự Cẩn gọi một xa phu điều khiển xe ngựa, chở Hứa Huyên Thảo vào nội thành trước.
Tất nhiên A Thanh không dám đi theo, đứng bên tường nhìn xe ngựa rời đi, tặc miệng nói: “Mụ già thối chắc chắn là muốn tra chuyện kia, đúng là đi tìm chết mà.”
Dọc theo đường đi, dưới sự dò hỏi của Bạch Tự Cẩn, Hứa Huyên Thảo mới nói rõ mình đến phủ Lâm An để diệt yêu trừ ma.
Cách 10 ngày thì phủ Lâm An sẽ xảy ra một vụ án giết người, cả gia đình mấy miệng ăn đều đổ máu.
Người chết là các bá tánh bình thường, trạng thái lúc chết rất đáng sợ, toàn thân bị rút cạn máu.
Có duy nhất một ông cụ may mắn còn sống, nhưng cũng điên điên khùng khùng, suốt ngày kêu “rắn rắn rắn”, thế nên có người nói gia đình đó bị xà yêu làm hại.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vừa đúng lúc Hứa Huyên Thảo vô tình trông thấy, thanh xà yêu dùng nguyên hình cuốn lấy một thiếu nữ, lưỡi rắn thò ra trông vô cùng kinh tủng, sau đó mới có chuyện bắt rắn ba ngày ba đêm.
Bạch Tự Cẩn hỏi: “Ngươi định bắt đầu điều tra từ đâu?”
Hứa Huyên Thảo lắc đầu: “Tạm thời không có manh mối, có điều quan phủ cũng tra việc này, ta dự định bàn bạc với bọn họ xem sao.”
Bạch Tự Cẩn rót trà, sau khi kiểm tra độ ấm của trà xong mới đưa tới tay nàng: “Xem ra điều tra vẫn phải tốn chút thời gian, ta có nhà ở trong thành, ngươi cứ đến đó ở đi.”
Hứa Huyên Thảo véo đáy ly trà, một lúc lâu sau cũng không hé răng.
Bạch Tự Cẩn thấy nàng gục đầu, mím chặt đôi môi đỏ, không biết đang suy tính chuyện gì.
Hắn dịu dàng nói: “Ngươi lo ngại điều gì à?”
Hứa Huyên Thảo chần chờ một chút, hỏi: “Ngươi… Vì sao lại đối xử tốt với ta như vậy?”
Bạch Tự Cẩn cười: “Hả? Như vậy cũng xem là tốt sao.”
Hứa Huyên Thảo cứng giọng: “Ta thiếu ngươi rất nhiều.”
Nàng không thích mắc nợ người khác.
Là đệ tử Phái Quy Vân, đồ đệ đứng đầu của chưởng môn, là một binh khí hình người sống, cũng bởi vì tài năng quá rõ ràng nên nàng khiến không ít đồng môn ghen ghét.
Ngoại trừ sư phụ và sư thúc, ít khi nào nàng gần gũi với người khác, hết việc này đến việc khác, luôn luôn giữ một khoảng cách nhất định.
Bạch Tự Cẩn im lặng một lúc lâu sau, đột nhiên hỏi: “Có phải hành vi của ta khiến ngươi không thích, hay là có chỗ nào đó không đúng không?”
Hứa Huyên Thảo lắc đầu: “Không có.”
“Vậy là được rồi.” Bạch Tự Cẩn cười tỏa sáng: “Ta cũng không cảm thấy có nơi nào không tốt, không bằng cứ tiếp tục ở chung như vậy đi?”
Hứa Huyên Thảo không ngờ hắn sẽ nói như vậy nên thoáng chốc cũng không biết nên trả lời như thế nào.
Chỉ chốc lát, xe ngựa đã đến bên