Vì hai mắt Hứa Huyên Thảo trúng độc nên tạm thời sống ở Bạch gia.
Có chuyện rất đáng nghi, lúc trước vì sao Bạch gia lại có mùi yêu quái, tuy chỉ là một hơi thở trong chớp mắt nhưng chắc chắn nàng sẽ không sai lầm, tuyệt đối là trên người thanh xà yêu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chẳng lẽ thanh xà yêu truy tìm nàng, muốn nhân lúc nàng bị thương mà đánh lén.
Hứa Huyên Thảo càng thêm lo lắng, tìm Bạch Tự Cẩn trước, dự định cảnh cáo hắn về việc này.
Nhưng khi nghĩ lại, có khi nào thanh xà yêu có liên quan với Bạch Tự Cẩn hay không?
Có điều hơi thở của Bạch Tự Cẩn thuần khiết, rất có thể là người lương thiện bình thường. Loại người này tuyệt đối không thể thông đồng làm bậy với yêu nghiệt, nếu không trên người sẽ bị ô uế.
Hứa Huyên Thảo xuyên qua hành lang, chợt nghe thấy tiếng chổi gõ mạnh lên đất, vang lên ầm ĩ, đâm vào màng tai hơi khó chịu.
“Hại lão tử quét rác! Đi tìm chết đi tìm chết đi!”
Hứa Huyên Thảo mơ hồ cảm thấy giọng điệu kia có chút quen tai, có điều giọng nói của đối phương vô cùng non nớt, không hề giống thanh xà đã trưởng thành lúc trước.
Lòng nàng bắt đầu hoài nghi, nhảy qua chỗ phát ra âm thanh, nắm lấy cổ áo của nam đồng kia.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hứa Huyên Thảo cúi đầu ngửi người hắn, ngửi thấy một mùi sữa tanh chứ không có yêu khí, liền cau mày buông cổ áo hắn ra.
A Thanh vô tình ngã lên mặt đất, giương mắt thấy rõ là ai thì sợ tới mức run rẩy.
Chỉ thấy, mắt Hứa Huyên Thảo quấn vải trắng, cầm Kiếm Thái Hư trong tay, cả người lạnh lẽo tung bay.
Lúc này A Thanh đã bị Bạch Tự Cẩn phong bế pháp lực, biến thành nam đồng tứ chi ngắn ngủn, bị phạt dọn dẹp ở trong sân.
Không có pháp lực thì đương nhiên cũng không có yêu khí, nàng cũng không thấy được dáng vẻ nên theo lý cũng không nhận ra hắn.
Hứa Huyên Thảo lạnh lùng nói: “Ngươi là người phương nào?”
Trán của A Thanh đổ mồ hôi: “Ta… ta là…”
“Hắn là dược đồng của ta.” Cách đó không xa, truyền đến âm thanh mát lạnh của Bạch Tự Cẩn, đánh vỡ tình trạng bế tắc hiện nay.
A Thanh nhìn thấy ca ca thì không khỏi vui mừng, chân ngắn phi thẳng ra sau hắn, làm cái mặt quỷ về phía Hứa Huyên Thảo, nhỏ giọng mắng chửi: “Người mù đáng chết, mụ già thối!”
Hai ngón tay dưới tay áo của Bạch Tự Cẩn chuyển động, bịt miếng hắn lại, giọng nói lộ ra nghiêm khắc: “Câm miệng.”
A Thanh không thể nào mở mồm ra, cái mũi ưm ưm, dáng vẻ như đang muốn khóc một trận.
Hứa Huyên Thảo nghe thấy Bạch Tự Cẩn giải thích thì biết mình đã hiểu lầm dược đồng, càng cảm thấy thẹn với Bạch đại phu.
Hắn tốt bụng giữ nàng lại, chữa trị cho nàng, nàng hết đập hư cây thuốc quý giá của hắn, còn suýt chút nữa làm dược đồng bị thương.
“Bạch đại phu, là do ta hiểu lầm.” Hứa Huyên Thảo hổ thẹn nhận lỗi: “Xin lỗi!”
Dường như Bạch Tự Cẩn không chút để ý, nhẹ giọng nói: “Đói chưa, đi ăn cơm đi.”
Hứa Huyên Thảo xoa túi Càn Khôn, ngượng ngùng từ chối: “Không cần, ta có mang Tích Cốc Đan, có thể không ăn không uống lâu ngày.”
Bạch Tự Cẩn bỗng nhiên nói: “Đã bao lâu ngươi không ăn cơm rồi?”
Hứa Huyên Thảo lập tức nói không ra lời.
Nàng vì đại nghiệp trừ ma vệ đạo nên vẫn luôn hết sức tu hành, đói bụng thì ăn Tích Cốc Đan, mệt mỏi thì dán bùa tiếp sức, cố gắng ép bản thân trở thành đệ tử hàng đầu. Ngoại trừ việc trảm yêu trừ ma thì dường như nàng cũng không hề sống cuộc sống như người bình thường, đã rất lâu không ăn ba bữa cơm trong ngày rồi.
Bạch Tự Cẩn nói: “Nếu không chê thì hãy nếm thử tay nghề của ta đi.”
Nói như vậy rồi thì Hứa Huyên Thảo không nỡ từ chối, đi theo Bạch Tự Cẩn vào phòng ăn, trước mặt là một mùi hương canh thịt khiến người ra thèm nhỏ dãi.
Nghe thấy mùi hương này, Hứa Huyên Thảo nuốt nuốt nước miếng, bụng truyền đến ham muốn không thôi.
Mắt nàng không nhìn