Lâm Huyền Xu rất nghi ngờ, tò mò nam tử bên trong xe là ai, hơi vén màn cửa sổ lên thì thấy Hứa Huyên Thảo dựa vào một chỗ với một nam tử bạch y.
Hai người vai kề vai, giống như đang ôm nhau vậy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Này…” Lâm Huyền Xu trừng mắt, đầu quay cuồng trong mơ hồ, hoa cả mắt.
Nam nhân nghiêng người, cười khách sáo: “Lâm đại nhân, Hứa cô nương ở trong nhà kẻ hèn này rồi, ngươi đừng lo.”
Lâm Huyền Xu kinh ngạc, trai đơn gái chiếc ở cùng một chỗ, không đủ làm người ta lo lắng sao?
Ánh sáng bên trong xe hơi thấp, Lâm Huyền Xu miễn cưỡng thấy rõ tướng mạo của nam nhân: “Ngươi là Bạch Tự Cẩn, Bạch thần y đó sao?”
Bạch Tự Cẩn là một nhân vật danh tiếng lẫy lừng ở thành Lâm An, chắc chắn Lâm Huyền Xu đã biết, cũng đã từng rất tán thưởng hắn.
Giờ này khắc này, Lâm Huyền Xu lại có địch ý với Bạch Tự Cẩn. Lo lắng nam nhân là động vật nửa thân dưới, chẳng may thừa dịp mắt của Hứa Huyên Thảo không tiện rồi lột ăn sạch nàng thì sao.
Hứa Huyên Thảo cảm thấy, Bạch Tự Cẩn hơi lấn mức rồi.
Nàng nhích sang bên cạnh theo bản năng, lại cảm thấy lực tay hắn lại tăng thêm chút sức, giữ chặt đầu vai của mình.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Không để nàng rời xa hơn.
Bạch Tự Cẩn bình tĩnh nói: “Lâm đại nhân, ta sẽ chăm sóc tốt cho nàng.”
Xa phu vung roi ngựa, bánh xe kẽo cà kẽo kẹt rời đi, để lại Lâm Huyền Xu đang ngỡ ngàng ngơ ngác.
Hứa Huyên Thảo không khoẻ mà dịch ra một khoảng, Bạch Tự Cẩn không hề giữ nàng, thuận theo buông cánh tay ra.
Hứa Huyên Thảo nhíu mày: “Có ý gì?”
Bạch Tự Cẩn ung dung nho nhã, không chút xấu hổ: “Hứa cô nương hiểu lầm rồi. Ta cố ý thân cận với ngươi là vì để hắn không tiếp tục quấy rầy ngươi nữa.”
Hứa Huyên Thảo cảm thấy hắn chuyện bé xé ra to: “Không cần như thế đâu, chẳng qua hắn cho rằng ta là người quen thôi.”
Bạch Tự Cẩn im miệng không nói gì, một lát sau mới trầm giọng hỏi: “Ngươi không hợp tác thành công với quan phủ à?”
“Bọn họ không muốn hợp tác thì thôi vậy, ta tự đi tra, tuy rằng phải phiền toái hơn nhiều.”
“Ta có nghe một vài thứ trong vụ án liên hoàn này. Người đầu tiên bị diệt môn là người nhà họ Lý, hiện trường vụ án trong một con ngõ nhỏ trên đường này, không quá xa nơi này đâu.”
“Ừm, ngươi để ta xuống ở gần đó là được.”
Bạch Tự Cẩn ôn nhu nói: “Tại hạ là y giả, hẳn là có thể giúp đỡ vài thứ.”
Hứa Huyên Thảo không thể từ chối, đôi mắt của nàng không tiện, cần phải nhờ người khác giúp đỡ, Bạch Tự Cẩn là lựa chọn duy