Lần đầu tiên Hứa Huyên Thảo ở cùng với một nam nhân trưởng thành, nữ trên nam dưới ôm ấp như thế này.
Nhiệt độ thân thể của hắn không cao, vải mặc có một mùi hương thảo dược rất dễ ngửi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nàng cho rằng Bạch Tự Cẩn là kiểu mảnh khảnh, dưới tình huống như này mới có thể cảm nhận được rõ ràng cơ bắp rắn chắc dưới lớp vải của hắn, khớp với từng đường cong lả lướt mềm mại của nàng.
Nhận ra sự khác biệt nam nữ này, Hứa Huyên Thảo nổi giận: “Buông ta ra!”
Bạch Tự Cẩn như vừa mới tỉnh mộng, chợt buông tay ra, để mặc Hứa Huyên Thảo thoát khỏi cái ôm của hắn.
Hắn xoa xoa mí mắt, tròng mắt trở lại như lúc ban đầu, hít vào một hơi thật sâu: “Xin lỗi…”
May mắn, nàng không thấy bộ dáng của hắn khi nãy.
Hắn lang thang trên nhân gian, thanh tâm quả dục hơn một ngàn năm, bất kỳ thứ gì cũng không thể khiến lòng hắn gợn sóng được.
Chỉ khi tới gần Hứa Huyên Thảo, linh hồn của hắn giống như nam châm bị nàng hấp dẫn, muốn cọ lên da thịt nàng, muốn nuốt trọn hương thơm của nàng, thậm chí…
Đây không phải yêu từ cái nhìn đầu tiên của con người.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hắn chậm rãi cân nhắc, là do hơi thở tươi mát tỏa ra từ trong linh hồn nàng không lúc nào là không dụ dỗ hắn, giống như bản năng thiêu thân lao vào ánh sáng vậy.
Bạch Tự Cẩn không biết rõ vì sao lại như thế.
Hắn cần phải kìm nén ham muốn của mình với nàng, tìm mọi cách giữ nàng lại bên người.
Đối với nàng, hắn phải từ từ mưu tính.
Hứa Huyên Thảo đứng dậy, vỗ cỏ lá trên người mình xuống, trúng phải vết thương trên cánh tay nên thấy hơi đau rát.
Nàng đột nhiên nhớ tới cảnh tượng Bạch Tự Cẩn bảo vệ mình mà lưng đâm vào thân cây.
Người thường chắc chắn sẽ bị trọng thương.
Suy nghĩ một chút, hắn chỉ ôm mình chút thôi, vẫn chưa làm chuyện nào vượt mức, có lẽ nàng đã quá khích rồi.
“Bạch đại phu, ngươi ổn không?”
“Không đáng ngại lắm.”
Nghe thấy âm thanh của hắn hơi thều thào, càng khiến Hứa Huyên Thảo lo lắng.
Bạch Tự Cẩn thấp giọng nói: “Trước tiên làm chuyện chính đi.”
Hứa Huyên Thảo nói được, nhìn không rõ chỗ bị thương của hắn, không biết có thể làm được gì không nên trong lòng càng thêm áy náy.
Bạch Tự Cẩn dẫn nàng vào nhà, trong phòng nồng nặc mùi hôi tanh, trái tim Hứa Huyên Thảo chua xót: “Một nhà lớn nhỏ đều chết bất đắc kỳ tử ở chỗ này.”
Bạch Tự Cẩn nói nàng biết, trên mặt đất có dấu vết vẽ xác chết bằng đá vôi, vết máu đã đen lại hết.
“Những chứng cứ khác hẳn là bị quan phủ thu đi rồi.” Hứa Huyên Thảo cắn môi suy tư, ngẩng đầu, nhảy lên xà nhà, thấp người ngồi xổm trên năm miếng ván (*), sờ soạng hai bên lọng che trần.
(*) Ảnh minh họa cuối chương
Tìm một hồi lâu, Hứa Huyên Thảo vui mừng nói: “Tìm được rồi!”
Hứa Huyên Thảo nhảy khỏi xà nhà, bàn tay cầm một tờ chấy vàng đã cháy đen một nửa: “Đây là lá bùa, ta đoán không sai, đối phương là yêu quái am hiểu chú thuật, ngươi có thể thấy được bên trên vẽ thứ gì không?”
Bạch Tự Cẩn nhận lấy lá bùa, quét mắt: “Không phải văn tự bình thường, cứ có cảm giác như vẽ quỷ vẽ ma vậy.”
Hứa Huyên Thảo thở dài: “Đôi mắt khôi phục nhanh lên một chút thì tốt rồi. Hay là sư thúc của ta ở đây cũng được, ông ấy am hiểu bùa chú nhất.”
Bạch Tự Cẩn đột nhiên nói: “Duỗi tay ra.”
“Hửm?” Hứa Huyên Thảo không hiểu hắn có ý gì, nhưng vẫn nghe lời vươn tay đến chỗ hắn.
Hắn có một đôi bàn tay to, mềm mại nâng bàn tay nhỏ của nàng lên, nhẹ nhàng mở bàn tay ra.
Đầu ngón tay di chuyển trên lòng bàn tay của nàng, viết từng nét, tạo nên cảm giác ngưa ngứa.
Hắn nhẹ nhàng dò hỏi: “Cảm giác được chưa?”
Tim nàng đập liên hồi, không thể rút tay ra được, chỉ có thể kẹp chặt khuỷu tay, chịu đựng cơn ngứa.
Nàng bắt đầu miên man suy nghĩ, vì sao nhiệt độ cơ thể của hắn thấp hơn người thường, vì sao hắn lại tốt với nàng như vậy.
Vẽ mấy lần, Hứa Huyên Thảo nhanh chóng rút tay lại: “Ta biết được là loại bùa nào rồi.”
Hắn cười vui vẻ: “Tốt quá.”
“Đây là bùa thu hồn, treo ở nóc nhà mười ngày mười đêm sẽ hấp thụ sức sống của chủ nhà, cuối cùng chủ nhà sẽ bị tà ma cắn