Sau khi nghe Hạo Phong thuật lại sự tình, Kỳ Phong nổi giận đùng đùng:
"Không cần thi thố gì cả, ta lập tức dẫn quân san bằng Hỏa Quốc!"
Hạo Phong thấy hắn mất bình tĩnh, liền vỗ vai xoa dịu:
"Còn nước còn tát, đừng hy sinh binh sĩ vô nghĩa."
Nghĩ tới việc tên Thuận vương ấy có ý đồ bất chính với Hạo Phong là hắn muốn băm vằm gã ra làm trăm mảnh, còn quan tâm tới việc khác sao!
“Cờ vây không nói.
Kiếm thuật và uống rượu, làm sao đệ có thể thắng được hắn?”
Hạo Phong trầm ngâm một lát rồi nói:
“Đệ sẽ nghĩ cách.
Huynh không được manh động.”
Theo thỏa thuận, hai ngày sau sẽ bắt đầu thi đấu.
Trong hai ngày đó, Thuận vương cứ bám rịt lấy Hạo Phong không rời.
Gã được nước làm tới, mỗi lần gặp mặt là mỗi lần rút ngắn khoảng cách nói chuyện.
Kỳ Phong đứng bên cạnh nhìn gã như muốn ăn tươi nuốt sống.
Dường như Thuận vương cũng cảm nhận được luồng sát khí quấn quanh người.
Gã phóng tia nhìn sắc lạnh về phía hắn, rồi hỏi Hạo Phong:
"Cận vệ của điện hạ có gì không hài lòng với bổn vương sao?"
Hạo Phong lúc này mới để ý tới vẻ mặt xám xịt của Kỳ Phong, liền cười nói:
"Cận vệ này xưa nay biểu tình vốn khó coi như vậy, ngài đừng bận tâm tới hắn."
Thuận vương tiếp tục lườm Kỳ Phong một cái, rồi ra lệnh:
"Ngươi mau lui ra!"
Kỳ Phong bị đuổi đi, trừng mắt nhìn gã, chẳng buồn nhúc nhích.
Thuận vương nhếch môi:
"Một tên tùy tùng mà dám tỏ thái độ với bổn vương.
Người đâu, giải hắn ra, đánh!"
Không khí bỗng dưng căng thẳng đến nghẹt thở.
Hạo Phong đổ mồ hôi hột, chỉ sợ Kỳ Phong không kiềm chế được lao vào xé xác Thuận vương, vội ngăn gã lại:
“Khoan đã! Thuộc hạ của ta, nếu sai cũng do ta xử lý.
Ngài không nên tùy tiện như vậy.”
Thuận vương nhìn Kỳ Phong từ trên xuống dưới, kiểu gì cũng không vừa mắt:
“Được, nể mặt mỹ nhân, tha cho hắn lần này.
Có điều gương mặt hắn quá đáng ghét.
Ta không muốn nhìn thấy.”
Hạo Phong cười khổ nhìn Kỳ Phong.
Rõ ràng vẻ bề ngoài của hắn cũng rất anh tuấn, tại sao lại không vừa mắt tên háo sắc này cơ chứ? Có lẽ chàng nên trách bản thân xui xẻo mà thôi.
Về phía Kỳ Phong, hắn nhẫn nhịn nhìn Hạo Phong, sa sầm nét mặt, như thể muốn nói: “Ta sẽ bóp chết hắn!”
Hạo Phong dĩ nhiên biết được ý định của hắn.
Chàng khẽ lắc đầu ngầm bảo hắn ráng kiềm chế.
Cuối cùng, Kỳ Phong đành ôm cục tức đi ra ngoài.
Khi còn lại chỉ có hai người, Thuận vương không kiêng dè tiến tới gần Hạo Phong.
Gã nhắm mắt lại, khịt khịt chiếc mũi cao thẳng tắp, vẻ mặt đầy hưởng thụ:
“Thơm thật.”
Hạo Phong vội né sang một bên.
Gã lại nói:
“Trên người của thất điện hạ có một mùi hương rất ngọt.”
Gương mặt của Hạo Phong lúc này đã đỏ lên, không phải vì xấu hổ, mà là nổi giận:
“Thuận vương, ngài đừng quên, ta dù gì cũng là hoàng tử của một nước, đại diện sứ thần sang Hỏa Quốc hòa đàm, không phải là nữ tử thanh lâu để ngài tùy ý đùa cợt.”
Thuận vương đối với biểu tình này của chàng, không những không thấy phật ý, mà còn lấy làm thích thú:
“Bổn vương không hề có ý khiếm nhã, chỉ là không cưỡng lại được sức hấp dẫn của ngài.”
“Xin tự trọng.”
Ánh mắt lạnh nhạt nhưng đầy cảnh giác của chàng khiến Thuận vương thu lại tia nhìn thèm khát.
Gã nhẹ giọng nói:
“Không vội, trước sau gì mỹ nhân cũng thuộc về bổn vương.
Chúng ta cứ từ từ tìm hiểu nhau.”
Nói rồi gã cười to bỏ đi.
Hạo Phong thở phào ngồi phịch xuống ghế, chỉ muốn gọi Kỳ Phong vào, dẫn quân cho tên Thuận vương này một bài học.
Nhưng rốt cục chàng cũng kìm nén được nỗi bực dọc cuộn trào trong ngực.
Cuối cùng ngày so tài cũng đến.
Thuận vương và Hạo Phong ngồi đối diện nhau trên bàn cờ vây.
Chàng cầm quân trắng, còn gã cầm quân đen.
Thuận vương tay nâng chén trà nóng, nhấp một ngụm nhỏ, rồi đặt một quân đen xuống bàn cờ:
“Trà ngon, lại có mỹ nhân đấu cờ, khung cảnh thật thơ mộng.”
Hạo Phong nối tiếp một quân trắng bên cạnh, phớt lờ lời tán tỉnh của gã:
“Khi chơi cờ không được phân tâm.
Bàn cờ cũng như trận chiến, nếu khinh địch sẽ rước họa vào thân.”
“Đối với bổn vương, ván cờ này chỉ như một cuộc dạo chơi.”
Một quân cờ đặt xuống, nuốt gọn quân đen của Hạo Phong.
Chàng khẽ nhíu mày, liếc nhìn vẻ mặt khinh khỉnh của Thuận vương.
Ai nói người của Hỏa Quốc hữu dũng vô mưu? Rõ ràng kỳ nghệ của gã không phải hạng vừa, so với Kỳ Phong có hơn chứ không kém.
Trong lòng chàng thầm than, nếu gã không phải là một tên háo sắc mưu mô xảo trá, thì có lẽ sẽ là bạn cờ vô cùng thú vị.
Nhưng rất tiếc, loại người như Thuận vương không thể làm bạn.
Với gã đây là cuộc dạo chơi, vì dù có thắng hay thua gã cũng không thiệt thòi gì.
Nhưng với chàng thì khác, chỉ cần thua một lần, thì xem như thua trắng ba trận.
Cuộc chiến này không công bằng chút nào.
Vì tránh đổ máu, chàng đành phải đánh cược với vận may của chính bản thân mình.
Cuối cùng, sau cuộc giao tranh quyết liệt, Thuận vương cũng cúi đầu nhận thua.
“Núi cao còn có núi cao hơn.
Xưa nay bổn vương luôn tự tin kỳ nghệ của bản thân, giờ đã tâm phục khẩu phục rồi.”
Hạo Phong vuốt mồ hôi trên trán, trầm ngâm nhìn cục diện bàn cờ:
“Không dám, trận cờ này, thực sự rất vất vả cho ta rồi.
Thuận vương không nên khiêm tốn.”
Quả thực, chàng chỉ thắng gã có nửa mục.
Nếu gã không nhận thua mà tiếp tục đấu, chưa chắc mèo nào cắn mỉu nào.
Tối đến, Kỳ Phong vừa bóp vai cho chàng vừa nói:
“Ngày mai làm sao đệ có thể thắng hắn? Chi bằng đêm nay, ta cho quân tới dọn sạch cung điện của hắn.”
Hạo Phong rơi vào trầm tư một lúc lâu rồi nói:
“Không thắng được bằng sức mạnh, thì lợi dụng cái mềm yếu để làm vũ khí vậy.”
Kỳ Phong nghiêng đầu khó hiểu.
Cho đến khi trận đấu diễn ra, Kỳ Phong mới biết được ý đồ của chàng.
Thuận vương ngắm nhìn Hạo Phong một thân áo trắng, tóc dài buộc cao, tung bay theo chiều gió, tay cầm thanh nhuyễn kiếm, tựa thần tiên hạ phàm mà tặc lưỡi:
“Thất điện hạ, chi bằng nhận thua, bổn vương hứa sẽ dịu dàng với ngài.
Sợ là ngài cứ cố chấp, sống chết muốn thắng, đao kiếm vô tình, bổn vương đau lòng lắm.”
Kỳ Phong đứng bên cạnh, không kiêng nể rít lên:
“Ngươi thử làm mất một sợi tóc của điện hạ xem, ta sẽ chặt một ngón tay ngươi đền tội.”
Thuận vương liếc xéo Kỳ Phong, nhếch môi cười xem thường,