Trước đó vài ngày Hạo Phong có đi tìm Trương y sư cầu cứu.
“Muốn không say thì nên ăn cơm no trước khi uống rượu.
Ngoài ra ngài có thể uống một ít sữa tươi.
Tuy nhiên...”
“Tuy nhiên thế nào?”
“Tửu lượng của ngài vốn không cao, muốn đánh bại Thuận vương, dùng mẹo dân gian này hoàn toàn vô hiệu.”
Hạo Phong thất vọng thở dài:
“Không còn cách nào sao?”
“Vẫn còn một cách, thần sẽ cho điện hạ uống một loại thuốc, gọi là “Tửu bất túy nhân, nhân tự túy”.
Nhưng cách này...!sẽ khiến điện hạ chịu thiệt thòi.”
“Thiệt thòi?”
Lâm y sư ghé vào tai Hạo Phong nói nhỏ.
Chàng vừa nghe xong, gương mặt đỏ bừng, rồi lúng túng đáp:
“Ta...!sẽ tự giải quyết, ông cứ mang thuốc tới đây.
Nhớ là đừng để tứ ca biết.”
Hồi tưởng vừa kết thúc, Kỳ Phong huơ tay qua lại trước mặt Hạo Phong hỏi:
“Ông ấy có cách gì?”
Hạo Phong ấp úng:
“Ông ấy cho đệ một viên thuốc, uống trước một canh giờ, đảm bảo ngàn ly không say.”
Kỳ Phong nghi hoặc, đưa tay sờ má chàng:
“Sao lại đỏ mặt?”
Hạo Phong né sang một bên:
“Chắc là do trời nóng quá thôi.”
“Đệ không giấu ta chuyện gì đó chứ?”
“Huynh nghĩ giữa chúng ta còn có gì phải giấu giếm nhau sao?”
Ngày thi đấu cuối cùng cũng đến.
Thuận vương có vẻ rất tự tin, ngồi ngay ngắn trên bàn tiệc chờ Hạo Phong bước tới.
“Đêm nay rượu không làm ta say ta tự say.
Dung nhan mỹ lệ kia không làm ta mê muội, chỉ mình ta tự nguyện chìm đắm…”
Hạo Phong mặc gã nói nhảm, khoan thai ngồi xuống bên cạnh.
Mặc dù đã có thuốc của Trương y sư, nhưng nhìn thấy vẻ mặt như dã thú khát mồi của Thuận vương, chàng cũng không tránh khỏi lo lắng, trên trán đổ từng tầng mồ hôi lạnh.
Nhỡ mà thuốc của Trương y sư không có tác dụng thì chỉ còn cách là liều mình với gã mà thôi.
“Thất điện hạ suy nghĩ gì mà trầm ngâm vậy?”
Giọng nói đáng ghét cất lên, Hạo Phong chợt bừng tỉnh, mỉm cười:
“Ta đang suy nghĩ, không biết Hỏa quốc có đủ rượu ngon để tiếp đãi ta không thôi.”
Thuận vương thấy chàng mạnh miệng, ngửa mặt ra sau cười giòn vang:
“Mỹ nhân có thể hiếm, nhưng rượu ngon thì không thể thiếu.
Điện hạ muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.”
“Được, cạn!”
“Cạn!”
Cứ thế, vò rượu từ lớn tới bé được chuyển ra liên tục.
Hạo Phong không biết mình đã uống bao nhiêu rượu rồi, mà tinh thần vẫn tỉnh táo lạ thường.
Thuận vương ngồi đối diện cũng không hề suy suyển.
Chàng uống bao nhiêu, hắn uống bấy nhiêu.
Hạo Phong bắt đầu lo lắng.
Liệu có khi nào hắn cũng dùng thuốc giống chàng hay không?
Thuận vương từ đầu tới cuối mặt không biến sắc, từ từ tiến lại gần Hạo Phong, phả hơi thở nồng nặc men rượu vào mặt chàng:
“Không ngờ một thất điện hạ trông có vẻ trói gà không chặt như ngài lại có tửu lượng thật đáng gờm.”
Hạo Phong đẩy gã ra:
“Làm sao bằng Thuận vương cơ chứ! Ta đang lo mình không thể chịu đựng được thêm quá ba chén.”
Hạo Phong vừa dứt lời, Thuận vương lại sáp tới, đôi mắt gã có chút đờ đẫn, tia máu dần nổi lên trên tròng trắng.
Cánh tay lực lưỡng nhanh như chớp vòng ngang hông chàng, kéo vào lòng mình.
Hạo Phong hốt hoảng đẩy gã ra, lớn giọng:
“Thuận vương, xin tự trọng!”
Thuận vương lì lợm giữ chặt chàng trong tay:
“Nói...!điện hạ đã dùng thủ đoạn gì, mà đến giờ phút này vẫn không thấy say? Dù tửu lượng có tốt cách mấy, thì cũng không thể tỉnh táo như ngài được…”
Hạo Phong cố gắng thoát khỏi cái siết tay mạnh bạo của gã:
“Chính ngài cũng đang rất tỉnh táo còn gì?”
Thuận vương nhìn chàng với đôi mắt mờ mịt, càng siết chặt hơn nữa.
Hạo Phong thầm than, phen này có vẻ không ổn rồi.
Chàng bị siết đến độ hít thở khó nhọc, men say từ người nọ toả ra nồng nặc khiến chàng choáng váng ngửa cổ ra sau né tránh.
Toàn thân như bị sức nặng của một tảng đá đè lên người ngã nhào, Hạo Phong nhắm tịt mắt lại, chuẩn bị sẵn sàng sống chết với gã.
Nhưng một lúc lâu sau, chàng vẫn không thấy động tĩnh gì.
Định thần lại, đã thấy gã cả người mềm nhũn đè lên người chàng, không còn động đậy.
Cuối cùng gã đã bị đánh gục rồi! Hạo Phong thở phào nhẹ nhõm, đẩy thân hình nặng như trâu của Thuận vương lăn lốc dưới nền nhà.
Chàng đứng dậy bước ra ngoài, đã thấy Kỳ Phong nhấp nhỏm không yên đứng chờ từ nãy giờ.
Vừa nhìn thấy chàng, hắn như vỡ oà nhào tới ôm lấy.
“Hắn sao rồi?”
“Đã bị đánh gục, ngủ say như chết.”
Đêm đến nằm trên giường, Hạo Phong trằn trọc mãi không yên giấc.
Trong người rộn rạo khó chịu như bị bao quanh trong biển lửa.
Chàng lăn qua lăn lại, cố gắng chịu đựng.
Một lúc sau, toàn thân bắt đầu nóng bừng.
Kỳ Phong nằm sát ngay bên cạnh, càng làm nhiệt độ cơ thể toả ra sức nóng kinh hồn.
Cuối cùng chịu không nổi, chàng liền ngồi bật dậy, bước xuống giường.
Kỳ Phong nhìn thấy biểu tình kỳ quái của chàng vội kéo lại, hỏi:
“Đệ làm sao vậy?”
Hạo Phong bị bàn tay mát lạnh của hắn chạm vào, rùng mình hất ra, giọng nói khàn đục:
“Đệ đi tắm rửa một lát.
Huynh ngủ trước đi!”
“Đệ vừa uống rượu, tắm khuya không tốt, chi bằng đợi tới mai đi.”
Hạo Phong lắc đầu, loạng choạng bước đi:
“Ban nãy tên Thuận vương chạm vào, cảm thấy ghê tởm, đệ không muốn mang theo mùi hương của hắn mà ngủ.”
Kỳ Phong vừa nghe tới đây, trong lòng như có một trận gió lạnh thổi qua, không ngăn cản chàng nữa.
Hạo Phong vào trong dục thất, xả nước lạnh vào bồn tắm, trút bỏ toàn bộ y phục, vội vàng bước vào, để toàn thân ngập chìm trong dòng nước.
Dục hoả nổi lên khắp người, nước cũng mau chóng theo độ nóng của cơ thể mà ấm dần lên.
Chàng liên tục thay nước, nhưng lần sau cũng như lần trước, chẳng khá hơn là bao.
Hạo Phong cảm giác bên dưới đau nhức, rụt rè đưa tay chạm vào, hốt hoảng khi thấy vật nhỏ ngày thường ngoan ngoãn nay làm loạn, ngẩng cao như ngọn núi.
Chàng loay hoay không biết phải làm gì với thanh sắt nóng rực dưới thân, cả người vô lực ngã vào thành bồn tắm, ra sức thở d ốc.
Hôm qua chàng còn tự tin nói với Trương y sư sẽ tự mình giải quyết, nhưng lúc lâm trận rồi mới thấy khốn đốn vô cùng.
Bàn tay chàng nắm lấy vật nhỏ, không ngừng cọ xát, nhưng nó vẫn lì lợm căng cứng không chịu khuất phục.
Hạo Phong cảm thấy lồ ng ngực muốn vỡ tung, toàn thân như bị nhấn chìm trong biển lửa.
Chàng ngửa cổ lên trời, hổn hển há đôi môi môi duyên dáng hớp lấy từng ngụm không khí.
Loay hoay mãi mà nhiệt độ cơ thể vẫn gia tăng không ngừng, Hạo Phong xoay người lại đối diện với thành bồn tắm, d*c vọng chạm vào thớ gỗ, chà sát với nhau đau rát tột độ.
Bàn tay vụng về đưa lên, nhục nhã xoa tròn hai viên ngọc đang căng lên trước ngực.
Dòng nước một lần nữa lại ấm lên, Hạo Phong hoảng loạn nhận ra bên dưới vẫn còn nóng như than đỏ.
Chàng làm đủ mọi cách vẫn không làm dịu đi nhiệt độ trong cơ thể, đau đớn