Bạch Hổ bị thương nặng, được Hạo Phong chăm sóc vài ngày cũng dần dần hồi phục.
Nó không còn thái độ khó chịu khi cậu tới gần nữa mà cực kỳ ngoan ngoãn, ngày ngày nằm im để cậu thay băng, bôi thuốc.
Tới giờ ăn, nó lại được cậu cho một mảng thịt đỏ to đùng thơm ngon.
Hạo Phong vừa cho Bạch Hổ ăn, vừa mỉm cười xoa đầu nó:
“Thịt này mắc lắm đó, mày không được bỏ mứa, để mau chóng khoẻ lại, biết chưa?”
Bạch Hổ khoái chí dùng móng vuốt kéo mảng thịt tới gần, rồi nhai ngấu nghiến.
Đã lâu nó chưa được ăn miếng thịt nào vừa to vừa ngọt như vậy, thầm nghĩ con người cũng không tệ như nó tưởng.
Nhất là thằng nhóc mặt mày xấu đau xấu đớn ở bên cạnh.
Cứ thế trong nhà bỗng dưng có thêm một “vật nuôi” trông có vẻ hung tợn, nhưng thực chất lại hiền lành, đáng yêu như mèo con.
Kể từ đó, bọn Thạch Đầu không qua lại với Hạo Phong nữa.
Tiểu Thanh sợ bị tẩy chay nên cũng dần tránh mặt cậu.
Cậu buồn bã không hiểu vì sao mọi người lại đối xử với mình như vậy.
Thì ra, điều ước đêm Trung Thu chỉ có tác dụng một ngày thôi.
Thế là Hạo Phong lại quay về cuộc sống như trước, cô đơn quạnh quẽ.
Nhưng bù lại, cậu có Bạch Hổ làm bạn.
Một người, một hổ, quấn quýt bên nhau không rời.
Một thời gian sau, Bạch Hổ đã hồi phục, chạy nhảy tung tăng trước sân nhà.
Ai ai đi ngang thấy con hổ trắng mất một bên mắt, mặt mày hung dữ cũng giật mình hoảng sợ.
Cuối cùng, một vài người dân trong làng cũng tìm đến và phàn nàn với Lý ma ma:
“Chúng tôi biết là nó chưa từng làm hại ai.
Nhưng mà ngày nào con hổ này còn ở đây, ngày đó mọi người không thể yên tâm làm ăn sinh sống.
Bà mau nói cháu bà thả nó về rừng đi.
Nếu không, chúng tôi sẽ dùng biện pháp mạnh để đuổi nó đó.”
Hạo Phong đứng trong nhà, nghe hết mọi chuyện.
Cậu biết nơi Bạch Hổ thuộc về là rừng xanh chứ không phải suốt ngày quấn lấy cậu như một con thú giữ nhà.
Chỉ vì cậu sợ một khi nó đi rồi, cậu sẽ lại thui thủi một mình, nên mới ích kỷ muốn giữ nó bên cạnh lâu hơn chút nữa.
Hạo Phong buồn bã nhìn Bạch Hổ đang vô tư nằm liếm lấy bộ lông óng mượt của nó, thở dài thườn thượt.
Rốt cục, dù lưu luyến đến bao nhiêu, cậu cũng không thể giữ nó mãi bên mình.
Cậu không muốn dân làng làm hại đến nó.
Chính vì vậy, nên một hôm cậu quyết định đưa nó về khu rừng già dưới chân núi, nơi mà nó sinh ra và lớn lên.
Cứ cách bảy đến mười ngày là Hạo Phong lại xin phép Lý ma ma chạy tới đó chơi cùng Bạch Hổ.
Thoáng chốc, nó đã lớn lên thành một con hổ khổng lồ.
Cậu có thể leo lên lưng nó, được nó cõng đi, chạy nhảy khắp rừng núi.
Bạch Hổ vốn dĩ là chúa tể rừng xanh, muôn thú đều khiếp sợ mỗi khi có dấu chân của nó ngang qua.
Nhưng kể từ khi Hạo Phong xuất hiện, những con vật nhỏ bé đáng yêu ấy đều được cậu bảo vệ vô điều kiện.
Bạch Hổ tức tối nhưng không thể làm gì.
Thế là nó phải đi săn những con thú hung ác hơn để bỏ bụng.
Bởi vì luôn được Hạo Phong ưu ái và che chở, nên chim chóc, muôn thú rất thích cậu.
Con người không ai chịu kết bạn với cậu, bù lại, cậu có những người bạn vô cùng nhỏ bé và đáng yêu.
Dần dà, khu rừng không còn đáng sợ với Hạo Phong nữa.
Có những ngày, cậu chỉ muốn nằm dài dưới thảm cỏ bên cạnh con suối nhỏ, vùi mặt vào bộ lông mềm mại như bông của Bạch Hổ, lười nhác đánh một giấc say nồng.
Một hôm đang lim dim chuẩn bị rơi vào giấc ngủ, bất chợt Hạo Phong nhớ ra hôm nay là ngày trăng tròn, cậu bật dậy, khẽ nói với Bạch Hổ:
"Tao nghe nói trên núi có hoa quỳnh rất đẹp, chỉ nở vào ban đêm.
Đặc biệt là đêm trăng tròn, nhìn thấy hoa quỳnh, mọi ước nguyện đều được như ý, có phải không?”
Bạch Hổ kêu khẽ, cái đầu gật gật thay cho câu trả lời.
Hạo Phong thấy vậy ánh mắt sáng rỡ reo lên:
“Mày có biết đường lên đó không? Tao muốn nhìn thấy hoa quỳnh.”
Bạch Hổ ngước mặt nhìn sắc trời chuyển dần sang màu đen tuyền, giờ này lên núi mất rất nhiều thời gian, nó lại lười nhác không muốn di chuyển, khẽ lắc đầu gầm nhẹ.
Hạo Phong thất vọng thở dài.
Bạch Hổ thấy vẻ mặt buồn bã của cậu, trong lòng bứt rứt khó chịu.
Nó im lặng một lúc lâu, cuối cùng không muốn nhìn gương mặt đã xấu lại còn nhăn nhó ủ rũ vô cùng khó coi của cậu, đành cúi mình xuống, hất nhẹ cái đầu ra hiệu cho cậu leo lên lưng.
Hạo Phong thấy trời tối, cứ nghĩ nó muốn đưa cậu về, cũng không thắc mắc ngồi lên lưng nó.
Bạch Hổ khẽ chuyển mình rồi bước đi.
Nhưng đi được một đoạn, cảm thấy đường về hôm nay lạ quá.
Hạo Phong thắc mắc:
“Đây đâu phải đường về nhà?”
Bạch Hổ vẫn không phát ra tiếng kêu, im lặng tiến về phía trước.
Hạo Phong lúc này mới lờ mờ đoán ra được ý định của nó, cảm động ôm lấy cổ nó hôn một cái.
Nếu trên mặt Bạch Hổ không có lớp lông che phủ, không chừng giờ này đã thấy hai bên má nó một màu đỏ ửng rồi.
Hạo Phong bên cạnh Bạch Hổ, không sợ ngày, không sợ đêm, mặc nó cõng cậu trên lưng, băng rừng, vượt suối, xuyên qua làn sương lạnh buốt lửng lờ trong không trung.
Một người áo trắng, một con hổ lông cũng màu trắng, vén bức màn nhung đen tuyền của bóng đêm tĩnh lặng, tiến thẳng lên ngọn núi có tên là Đàm Hoa Sơn.
Gió đêm mát lạnh thổi tung tà áo, Hạo Phong trên lưng hổ, lướt đi băng băng như cưỡi mây vượt gió.
Cậu khẽ nhắm đôi mắt, cảm thấy mình như mọc thêm cánh, bay vút trên tầng không.
Bạch Hổ đưa Hạo Phong đến một vùng đất rộng lớn, bằng phẳng nhất trên núi, rồi dừng lại, cúi mình để cậu bước xuống.
Hạo Phong mở mắt ra, há hốc mồm kinh ngạc nhìn khung cảnh trước mặt.
Bầu trời đêm rộng lớn trên đỉnh đầu, trăng tròn lung linh chiếu rọi thiên không.
Những bông hoa màu trắng tinh khôi bung xòe lay động trong gió, như hấp thụ ánh trăng mà tỏa sáng lấp lánh.
Cậu thốt lên vui sướng:
"Đây có phải là hoa quỳnh hay không?"
Bạch Hổ không nói được, nhưng có thể hiểu cậu hỏi gì, liền gật đầu rồi gừm một cái thay câu trả lời.
"Đẹp quá! Đúng là danh bất hư truyền."
Nói rồi Hạo Phong liền chạy đi đến gần những bụi hoa quỳnh, tay nâng một bông hoa đang e ấp trên cành.
Cánh hoa mềm mại như nhung, lấm tấm vài giọt sương đêm.
Mùi hương thơm ngát tỏa ra khiến cậu ngây ngẩn không muốn rời.
Chợt cậu nhớ tới lời Lý ma ma nói:
"Dưới ánh trăng tròn, nhìn thấy quỳnh hoa, ước nguyện viên mãn."
Hạo Phong chấp hai tay trước ngực, nhắm mắt cầu nguyện.
Ước mong duy nhất của cậu, chính là trải qua những tháng ngày yên bình cùng với