《Bách yêu phổ》
Bất quá, nếu như thực sự làm như thế, sẽ còn phiền phức hơn nữa. Vốn dĩ hắn hoàn toàn có thể khống chế được thân thể của Nhạc Bình Xuyên, nhưng nếu như không đồng thời khống chế thêm Hư Hao thì nó sẽ có cơ hội trốn thoát, ý là hắn không thể nào phân thần ra để đi khống chế thêm thân thể nàng ta, cũng không cách nào dựa vào Nhạc Bình Xuyên mà thắp sáng đèn bách gia được.
Vì thế, nhất định phải có người giúp đỡ mới được.
Hắn chọn tiểu Vy, a đầu thân cận nhất với Nhạc Bình Xuyên, hai người tình như tỷ muội. Căn cứ vào tất cả những gì hắn thấy từ khi vào Trường Đao môn, sự lo lắng của tiểu Vy đối với Nhạc Bình Xuyên cũng không thua kém Nhạc môn chủ là bao, đến Nhạc môn chủ còn chủ động nói với hắn, tiểu Vy là người hắn yên tâm nhất trong Trường Đao môn, can đảm chu đáo, tính cách đơn thuần lương thiện, có nàng chiếu cố Nhạc Bình Xuyên, hắn mới có thể yên tâm.
Cho dù đã nói như thế, nhưng cho dù là hắn.
Trước khi đổi hồn phách với Nhạc Bình Xuyên, hắn đem đèn lồng tự tay làm giao cho nàng ta, chỉ nói đơn giản với nàng rằng muốn tìm về những thứ tiểu thư nhà nàng vứt đi, còn nói rõ rằng ngày kia hắn sẽ lâm vào trạng thái hôn mê, mà hành vi tiểu thư nhà nàng có thể sẽ không giống như trước kia nữa, có thể sẽ không còn khóc nữa, cũng không nói thêm câu nào nữa, nhưng điều này nàng không cần quan tâm, chỉ cần ở cạnh bên Nhạc Bình Xuyên đừng rời đi, một khi phát hiện ra Nhạc Bình Xuyên lâm vào trạng thái vô tri vô giác, lập tức đốt đèn lên, đưa đèn chiếu lên thân thể của tiểu thư nhà nàng, cho đến khi Nhạc Bình Xuyên có thể đứng dậy được mới dừng lại. Hắn thận trọng nói, cây đèn này nhất định phải giữ cho kỹ, nếu như không có nó, tiểu thư nhà nàng thực sự là không còn đường sống nữa rồi. Mà những lời trên nàng biết là được, đứng nhất phải nói cho người khác nghe, đến lúc đó chỉ sợ nhiều người biết lại hỏng chuyện. Nếu như có người hỏi hắn lúc nào thì bị ngất đi, thì nàng chỉ cần nói rằng bản thân nàng cũng bị ngất, nên cái gì cũng không biết là được.
Tiểu Vy vô cùng chăm chú ghi nhớ mỗi một câu nói của hắn.
Sau đó hắn liền chờ đợi.
Ông trời có mắt, bốn ngày sau, tên Hư Hao tham lam kia quả nhiên quay trở lại. Ở trong thân thể của Nhạc Bình Xuyên đánh một trận với nó, hắn thắng rồi.
Nhưng mà, khi tấy cả đều chiếu theo bố trí của hắn thuận lợi tiến hành nhưng đến bước quan trọng cuối cùng, đèn bách gia lại không có tác dụng, chính xác mà nói thì là không có ai thắp nó lên cả. Trong lúc hoảng hốt, hắn nhìn thấy tiểu Vy cầm đèn bách gia lên, sau đó chạy về hướng ngược lại.
Vì như thế, hắn chỉ có tiếp tục khống chế Hư Hao, nhưng hắn cũng đồng thời không thể thao túng được thân thể của Nhạc Bình Xuyên được. Một khi phân thần, thì Hư Hao sẽ nhân cơ hội đó thoát thân, nếu muốn bắt nó thì không thể được nữa. Vì thế hiện trạng mới trở thành như thế này, hai người hắn bị nhốt trong thân thể của Nhạc Bình Xuyên, rơi vào trong ý thức tàn lưu của nàng, ai cũng không thể thoát thân.
Vốn là căn dặn người được tín nhiệm nhất, chưa từng nghĩ đó lại là cây đao tự bổ ngược lại mình. Đối với điều này , hắn cảm thấy thật phiền muộn. Không phải nói tình như tỷ muội sao.
Hắn tức tối đạp Hư Hao một cước.
Mặt nước vẫn rộng như thế, chiếc thuyền và xác chết kia vẫn không ngừng chìm nổi, hắn kiên trì giữ lấy một tia hi vọng, không muốn đầu hàng.
Đột nhiên, một âm thành lạ lẫm vang lên từ một hướng khác trên mặt nước.
"Ti Tĩnh Uyên"
Có người thắp sáng đèn, căn phòng tối đen cuối cùng cũng được ánh sáng vây quanh, chỗ sáng nhất, bao bọc Nhạc Bình Xuyên vào bên trong.
Ti Cuồng Lan nâng chiếc đèn màu trắng lên, không nhúc nhích, Đào Yêu bê một cái ghế ngồi bên cạnh Nhạc Bình Xuyên, dựa vào người Ti Cuồng Lan ngủ thiếp đi.
Thời gian như bị ngưng lại, trừ tiếng hô hấp trấn định của Ti Cuồng Lan ra, thì cả căn phòng không có bất cứ động tĩnh nào.
Đột nhiên, một luồng khói đen bay ra từ trong thân thể của Nhạc Bình Xuyên, mang theo một viên ngọc màu đỏ sẫm, xông đến giữa hư không thì biến thành một hình thái quỷ dị, giống như điên cuồng giãy dụa lần cuối, sức lực hao to hết mới bất lực rơi xuống đất, lại nhìn đám tro đen xì trên mặt đất, hóa ra nó là một con chuột.
Đào Yêu và Nhạc Bình Xuyên đồng thời mở mắt.
Đào Yêu chớp chớp mắt, tựa hồ như vẫn còn chưa tỉnh táo lại, dụi dụi đầu vào nơi đang đỡ lấy người nàng, thuận tiến cười ngáo nói: "Thật là mềm quá, dễ chịu quá đi."
Ti Cuồng Lan thuận thế nghiêng người qua một bên, Đào Yêu bị mất thăng bằng té xuống đất, đau đến mức phải kêu lên một tiếng.
Ti Cuồng Lan không rảnh để ý nàng, chỉ nhìn Nhạc Bình Xuyên, đặt đèn lồng xuống, sau đó đưa tay ra huơ huơ trước mặt nàng ta.
Đột nhiên, Nhạc Bình Xuyên nắm lấy tay hắn, hai hai mắt chưa bao giờ sáng rỡ như thế, vừa mở miệng lại là giọng ồm ồm của nam nhân: "Nhanh nhanh cho ta ăn cơm."
Ti Cuồng Lan hất tay hắn ra, lạnh lùng nói: "Đến mạng còn không cần thì cần gì ăn với uống."
Nhạc Bình Xuyên đứng phắt dậy, khí thế bừng bừng giơ nắm đấm hướng về phía hắn, nhưng lúc rơi xuống lại chuyển qua kéo ống tay áo Ti Cuồng Lan, dùng sức lắc lắc nói: "Ta sai rồi, nhanh lấy đồ ăn cho ta đi, Lan Lan đệ là người thân duy nhất trên đời của ta đó."
"Lan Lan." Đào Yêu xoa mông ngồi dậy, rốt cuộc cũng nhịn không được mà cười lớn.
Ti Cuồng Lan giựt lại ống tay áo, hỏi hắn: "Trên người có mang theo khăn tay không."
"Nhạc Bình Xuyên" thuận tay sờ sờ, thực sự có một cái, rút ra đưa cho Ti Cuồng Lan: "Sao thế, mặt ta bẩn là à."
Ti Cuồng Lan vò chiếc khăn tay thành một cục, không chút khách khí mà nhét vào trong miệng đối phương, cảnh cáo hắn: "Trước khi hoán đổi lại, nếu huynh dám mở miệng, ta lập tức quay về lấy đá đập nát ngực huynh."
" Nhạc Bình Xuyên" ủy khuất gật đầu.
"Đại