《Bách yêu phổ》
Tiết tử
"Nhưng ta mãi không thể quên được những ngày tháng ở cùng họ, thanh xuân của họ, tất cả buồn vui khổ não, dường như cũng đã trở thành của tôi mất rồi."
--------
Không khí có chút gượng gạo.
Trong phòng khách rộng lớn của Ti Phủ, Liễu công tử xách tay nải, ánh mắt soi mói không ngừng nhìn trái ngó phải nhìn trên ngó dưới, Ma Nha kéo một cái bao tải đựng đầy nồi niêu chén đĩa kêu lộc cộc lẻng kẻng, cười ha ha chắp tay chào mọi người; Phía sau bọn họ, Cổn Cổn phong độ xuất chúng hiên ngang dẫn theo một đám gà trống gà mái, rất có trật tự mà thị sát lãnh địa mới trước nay chưa từng đặt chân đến này.
Ti Cuồng Lan ngồi trên vị trí chính giữa của phòng khách, tay cầm cuốn binh pháp tôn tử, đối với đám yêu ma quỷ quái trước mắt này coi như không nhìn thấy.
Đây có lẽ là thời khắc náo nhiệt nhất mà Ti phủ chưa từng trải qua trước đó, đến Miêu quản gia cũng mang theo biểu cảm tuy không thích ứng nhưng vẫn phải bày ra nụ cười đón tiếp.
Trên dưới Ti phủ, chỉ có Ti Tĩnh Uyên là thật lòng vui vẻ, vừa thấy bọn họ đi vào hai mắt liền phát sáng, lập tức ngồi bật dậy, một tay chỉ vào Cổn Cổn một tay kéo tay áo Ti Cuồng Lan nói: "Màu lông con hồ ly kia nửa xám nửa đen kia, thú vị quá, đàn gà đằng sau, hồ ly với gà có thể chung sống hòa bình được nữa sao." Không đợi Ti Cuồng Lan trợn mắt hất tay ra, hắn đã nhảy đến ngồi xổm trước mặt Cổn Cổn chào: "Ế, tiểu tử ngươi tên là gì, ta tên Ti Tĩnh Uyên, là đại thiếu gia của Ti phủ, còn nữa, cũng là đại ca của cái tên ngồi trên kia chỉ hơn người chết ở chỗ có chút hơi thở Ti Cuồng Lan kia."
Sách trên tay Ti Cuồng Lan vẫn lật như bình thường, Ti Tĩnh Uyên nói gì hắn cũng không nghe thấy, cho dù có nghe cũng chỉ âm thầm cảm thấy ghét bỏ.
Cổn Cổn ngẩng đầu nhìn Ti Tĩnh Uyên đang niềm nở nhìn nó cười đến mức tít mắt, chớp chớp mắt, không chút do dự tè lên giày hắn một bãi.
Ti Tĩnh Uyên yên lặng nhìn nó rồi nhìn hai đôi giày mình vừa mới thay ra sáng nay, ngẩng đầu nói với Miêu quản gia đang cố hết sức để nhịn cười bên cạnh: "Đem cây đao bén nhất dài nhất của nhà ta ra đây."
"Không được." Ma Nha vừa nghe thấy thế lập tức nhảy đến trước mắt hắn dùng sức lắc tay: "Giày bẩn rồi thì thay một đôi mới là được, sao thể chặt chân mình đi chứ, ta còn tưởng chỉ có Liễu công tử nhà ta đã là người có bệnh sạch sẽ ghê gớm nhất rồi, thật không ngờ đại thiếu gia ngươi cư nhiên còn hung mãnh hơn cả hắn."
Ti Tĩnh Uyên nhẫn nại nghe cậu nói xong mới khẽ cười nói: "Tiểu hòa thượng, suy nghĩ cũng thật phong phú nha, ta là lấy đao chặt con hồ ly này chứ không phải chặt chân ta."
Ma Nha nghe thế, vội ôm Cổn Cổn đang vung vẫy tứ chi vào trong lòng: "Vậy thì càng không được, ta thay Cổn Cổn tạ lỗi với ngươi, nó không có ác ý, nó đi tè chỉ vì muốn đánh dấu chủ quyền thôi. Thực không giấu gì ngươi, phàm là những người hay vật thể bị nó nhận định là có tài sản riêng nó đều sẽ làm như thế, đổi một cách nói khác, nó coi người là người của mình nên mới tè lên người ngươi, một tên nhóc thân thiết như thế, đại thiếu gia người sao có thể nỡ lòng chém nó."
"Vậy thì một vật thể như ta có phải còn mời nó ăn một bữa rồi cảm ơn nó vì đã coi ta như người của mình, thuận tiện mời nó tè thêm vài lần vào người ta không." Ti Tĩnh Uyên phẫn nộ đánh giá tiểu hòa thượng và con hồ ly từ đầu đến chân một phen: "Đem hai ngươi đi bán cũng chưa chắc bằng được số tiền mua đôi giày này của ta, bất cứ thứ gì trên người đại thiếu gia Ti Phủ ta cũng đắt hơn các người gấp bội nhé."
"Được rồi được rồi, giày đem đi giặt sạch sẽ là được." Miêu quản gian vội đi ra giải hòa: "Tiểu hồ ly này cũng rất thú vị, đại thiếu gia cần gì phải so đo với một con hồ ly thế." Nói đoạn hắn lại nói vói Đào Yêu đang đứng một bên: "Đào a đầu, người ngươi nói đến chính là hai vị này sao, hành lý gì cũng đã mang đến đây cả rồi."
Đào Yêu cười híp mắt gật đầu: "Chính là hai người hắn, vừa mới đến nên ta giới thiệu qua một chút nhé, cái tên tướng mạo cũng không tính là khó coi này là Liễu công tử, còn tiểu hòa thượng tên Ma Nha, đều là đồng hương của ta." Nói rồi nàng lại híp mắt nhìn Ti Cuồng Lan đang ngồi đối điện: "Nhị thiếu gia, người đã đưa đến đây rồi, chuyện ngươi đáp ứng với ta sẽ không có gì thay đổi chứ."
Trước đây nàng đáp ứng với hắn sẽ giúp tìm lại hồn phách của Ti Tĩnh Uyên, điều kiện chính là Ti Cuồng Lan hay thu nhận hai người đồng hương đáng thương đang lưu lạc ở bên ngoài vào Ti phủ, ngoài ra còn thêm một con hồ ly rất có linh tính đến gà cũng không ăn, thuận tiện thêm mắm dặm muối vào câu chuyện bọn họ trên đường đi đến kinh thành đã trải qua cuộc sống bi thảm phải xin cơm xin nước để sống qua ngày như thế nào.
"Bọn họ xem ra cũng không có đáng thương như trong lời ngươi nói." Ti Cuồng Lan bất động thanh sắc lật một trang binh pháp tôn tử: "Miêu quản gia, đưa bọn họ ra ngoài sắp xếp đi. Ngày mai lại phân phó công việc cho họ."
"Vâng, nhị thiếu gia." Miêu quản gia nhanh chóng quay người nói với Liễu công tử và Ma Nha: "Hai vị, mời đi theo ta."
"Đợi chút." Liễu công tử liếc Ti Cuồng Lan một cái: "Phân công công việc, lẽ nào ngươi muốn ta giúp ngươi chăn ngựa cho tên này."
"Người chăn ngựa đủ rồi." Ánh mắt Ti Cuồng