《 Bách Yêu Phổ 》
Chương 3: Niêm Hoa 2
Nếu không phải bây giờ thân phận không đúng, Đào Yêu thật muốn vỗ tay khen hắn, không ngờ tên quỷ xui xẻo khinh công lại tốt như thế, bị thương như thế cũng không ảnh hưởng phát huy.
Đào Yêu quá mức hiếu kỳ tiếp sau đây sẽ phát sinh ra chuyện gì, rất hiếm khi nàng có cơ hội được làm con tin một lần.
Cho đến khi trốn đến một mảnh rừng không có dấu chân người mới thì hắn mới chịu ngừng lại, một ngôi miếu hoang nằm ngay giữa cánh rừng, hắn ôm lấy Đào Yêu đáp xuống ngoài ngôi miếu, xác định là không có người nào mới đi vào trong miếu, thở hồng hộc dựa vào vách tường.
"Tiểu a đầu, ngươi thành thực đứng một bên, đợi ta vận công liệu thương, sau khi trời sáng sẽ thả cho ngươi một đường sống sót. Nếu như ngươi dám tự mình trốn đi, thì ta chỉ cần một viên đá thời cũng có thể lấy mạng của ngươi." Hắn thả Đào Yêu ra, ngồi xếp bằng xuống.
"Ta không chạy, dù gì cũng không biết đường." Đào Yêu đi đến lấy một cái bồ đoàn rách ở trước bàn thờ nát kia, dùng sức vỗ vỗ bụi, đặt xuống dưới đất rồi ngồi vào, chống cằm nhìn hắn: "Nhưng ta vẫn cảm thấy đại thúc sẽ đuổi được đến đây, ngươi xác định không chạy nữa sao."
Hắn hung hăng trừng mắt nhìn nàng: "Luận về khinh công và lực chân, không có nhiều người có thể vượt qua ta đâu."
"Ngươi lừa hắn bao nhiêu tiền mới bị hắn đánh thành bộ dạng này vậy." Đào Yêu chậc chậc nói: "Ta thấy ngươi tuổi tác đã lớn như thế, không chịu nổi nắm đấm này đâu."
"Ta chưa từng lừa hắn mảy may nào cả."
Hắn phẫn nộ lau vết máu trên khóe miệng: "Hư Cốc tiên sinh ta tung hoành giang hồ hơn mười năm, trên có thể thông thần dưới có thể chiêu hồn, thiên văn địa lý phong thủy tinh tượng không gì không biết, há có thể đặt chung với đám lừa bịp giang hồ ngoài kia."
"Hư công tiên sinh hóa ra là làm cái nghề xem phong thủy ư."
Đào Yêu cười ha ha: "Theo như ta nói, ngươi cứ xem phần mộ của nhà người ta là được rồi, cớ gì đụng vào người như thế, vừa nhìn là biết người không dễ chọc vào rồi."
"Là hắn đến cầu ta, ta chưa từng chọc giận gì hắn." Hắn tức giận nói: "A đầu thối, một tục nhân như người há có thể biết được sự thâm diệu của những kiến thức phong thủy, phải biết đó là những thứ mà người phàm mắt thịt không thể nào thấy được, còn có các yêu ma dị loại có thần thông đến cầu xin ta, cũng không phải chính là vì cái này ư."
"Ý của ngươi là ngươi có thể nhìn thấy yêu quái." Đào Yêu tỏ vẻ hứng thú, vội nói: "Rốt cuộc đại thúc vì sao lại tức giận thế, cứ xem như nể tình là ta là một con tin tốt nên ngươi kể cho ta với."
Hắn liếc nàng một cái: "Ta thấy a đầu nhà ngươi cũng là rất khác thường, trên đường đi đến đây không hề tỏ ra kinh hãi, ngược lại cũng không làm ta bớt chút phiền phức. Được, nếu như lá gan của ngươi đã lớn như thế, ta cũng không giấu gì ngươi, tên này từ Lạc Dương đến, tìm đến chỗ ta ở, dùng rất nhiều vàng để nhờ ta, nói muốn ta giúp hắn tìm một yêu quái."
"Hắn muốn tìm một yêu quái." Đào Yêu trợn mắt: "Yêu quái thế nào."
"Niêm Hoa." Hắn cau mày: "Nói đến là lại thấy tức, rõ ràng đã nói rõ ràng phương pháp với hắn, không biết hắn đã làm sai ở đâu, nên không tìm thấy, ta có thể làm sao được, đến tiền cũng trả lại cho hắn rồi, hắn lại không chịu bỏ qua, cứ nhất định muốn ta cho hắn một lời giải thích. Ta sợ hắn, trốn ở trong nhà, ai biết được hắn lại âm hồn bất tán bám theo ta, từ nhà đến sòng bạc lại đến Lưu Tiên Lầu. Lúc nãy ở Lưu Tiên lầu ta đã đưa ngân lượng cầu xin hắn bỏ qua cho ta để tìm một vị cao minh hơn, hắn cư nhiên hai lời không nói liền đánh ta, còn muốn cắt lưỡi ta, ngươi này thực sự là vô cùng ác độc." Nói đoạn, hắn ngừng một lát, mới nghiên răng nghiến lợi nói: "Đừng nói ta không có lừa hắn, dù cho ta thực sự muốn lừa tiền, cũng không dám lừa tiền của Phong Vô Lạc nhà hắn."
"Đại thúc đó tên là Phong Vô Lạc." Nàng gãi gãi đầu.
"Không phải cô quen biết với hắn sao." Hắn hỏi ngược lại.
"Có gặp một lần." Nàng thẳng thắn nói: "Bất quá ngươi bắt ta làm con tin cũng không sai đâu, có lẽ hắn sẽ xem trọng cái duyên một lần gặp gỡ đó mà lo lắng cho tính mạng của ta rồi tha cho ngươi một mạng cũng nên." Nói đoạn nàng lại cố ý cau mày nhướng mi nói: "Hình như ngươi rất sợ hắn."
"Những ai từng lăn lộn trong giang hồ mà chẳng sợ hắn." Hắn cau mày: "Kiếm khách đứng đầu trong giang hồ, hắn muốn đầu ai, thì đầu người đó không thể không rơi xuống được. Những năm nay không ít người muốn đánh thắng hắn, giết hắn, những chưa có một ai thành công. Hắn đến tìm ta, ta nào dám không nói thực lòng. Có ai ngờ được còn chuốc cái họa sát thân, lại còn phải dựa vào tiểu a đầu như ngươi mới có thể thoát thân, cái gương mặt già này của ta thực sự là không biết cắt để đi đâu rồi."
Đang nói thì đột nhiên có một tiếng rầm vang lên, cánh cửa miếu kẹt một tiếng bị người đẩy ra, lá cây và cỏ khô bay loạn xạ, có một người giống như tượng tôn thần xuất hiện trước mặt bọn họ.
Đào Yêu ngậm miệng, chạm vào Hư Cốc tiên sinh, nhỏ giọng nói: "Xem đi, ta nói đại thúc sẽ đuổi kịp mà."
"Phong Vô Lạc ngươi." Trán Hư Cốc tiên sinh nhanh chóng rơi đầy mồ hôi lạnh, hoang mang kéo Đào Yêu vào trong lòng, làm tư thế bóp cổ: "Xem như người có bổn sự, đến đây rồi cũng bị ngươi đuổi kịp, ta nhận rồi, ngươi muốn giết ta, ta ta nhất định sẽ mang theo a đầu này bồi táng."
"Ta nói, ngươi bóp cổ ta thì cũng thôi đi, ngàn vạn lần đừng làm bị thương mặt ta, ta còn muốn giữ lại nó để đi gặp người trong lòng." Đào Yêu di chuyển tay của hắn lên một chút: "Cổ họng ở đây, vừa nãy ngươi bóp không chuẩn."
Hư Cốc tiên sinh ngượng ngùng hết chỗ nói, thấp giọng nói với nàng: "Ngươi câm miệng."
Phong Vô Lạc trầm mặc không nói, đánh giá Đào Yêu từ trên xuống dưới một lượt, nói: "Xem ra ngươi làm con tin cũng vui nhỉ."
"Cũng được." Nàng cười hi hi: "Đại thúc ngươi là cố ý đến cứu ta đó sao."
"Dù hắn có bắt ngươi hay không, ta chắc chắc là phải cắt lưỡi của hắn rồi." Hắn từng bước đến gần, trường kiếm vừa ra khỏi vỏ.
"Ta nói rồi ta không có lừa ngươi." Hư Cốc tiên sinh vừa tức giận vừa sợ hãi: "Phong Vô Lạc ngươi có biết nói đạo lý không thế."
Hắn dừng lại cách ba bước: "Ta chính là đạo lý."
"Soạt." Như tuyết quang tử ảnh xẹt qua, trong không khí đột nhiên có mùi máu tanh nhàn nhạt.
"Đừng giết ta."
Trong tiếng gào thét, Hư Cốc tiên sinh ngã bịch xuống đất, trường kiếm dài ba tấc chỉ dừng lại cách hắn trong gang tấc.
Mấy sợi tóc của Đào