《Bách yêu phổ 2》
"Tiểu cô nương này vẫn còn sống." Hắn nhìn chằm chặp vào người kia.
"Thế thì đã sao." Ngươi kia nhìn hắn hệt như nhìn quái vật: "Đã bệnh thành thế này rồi thì sớm muộn gì cũng chết thôi, cho nó sớm đi đoàn tụ với phụ mẫu của nó càng tốt chứ sao."
"Nó bây giờ vẫn là người sống." Hắn không có ý buông tay, lực khí càng lúc càng mạnh, cho đến khi đối phương kêu lên thảm thiết rồi buông tay.
Hắn nghĩ một hồi, lấy từ trong túi ta một viên Kim Sang Đan nhét vào trong miệng của tiểu a đầu, cũng chỉ có mỗi một viên đó thôi, có trị đúng bệnh hay không, có thể cứu mạng hay không, hắn không biết được, chỉ biết rằng bây giờ hắn phải làm như thế.
Tuyết rơi càng lúc càng dày, dưới các loại ánh mắt sửng sốt đang nhìn chằm chặp hắn, hắn liền cõng tiểu a đầu chỉ còn một hơi thở tàn kia đi xa.
"Ta không biết ta còn có thể sống tiếp hay không, ngươi cũng thế, nếu như đã đồng bệnh tương liên, vậy thì tạm lần cứ làm bạn đồng hành đi."
Hắn quay đầu lại nhìn khuôn mặt lạnh lẽo đang nằm trên vai, thở sâu một hơi, đạp tuyết mà bước về phía trước.
Ngày thứ hai, cô bé tỉnh lại rồi, có thể ăn rồi.
Ngày thứ ba, cô bé có thể bước đi rồi.
Ngày thứ năm, cô bé có thể chạy rồi.
Trước đây hoàn toàn không cảm thấy Kim Sang Đan là thứ hữu dụng như thế, lần này cuối cùng cũng có thể sử dụng một lần rồi, hắn có chút vui vẻ.
Chướng Châu thực sự là giống như cái tên của nó, khắp nơi đều là chướng ngại, đường núi gập ghềnh, rừng thì toàn bụi gai, theo như bản đồ, ít nhất phải cần mười tên thiên tài thì mưới có thể đến gần được quỷ uyên.
Ngoài một thôn làng lạ lẫm, hắn âm thầm quan sát những người nam kẻ nữ đi qua đi lại, tiểu a đầu trốn phía sau hắn, nắm chặt lấy áo bào của hắn.
Hôm nay là ngày thứ hai mươi hai người họ đồng hành với nhau.
Những ngày tháng qua, hắn công cô bé đã dần dần khỏe lên bước qua con sông khô cạn, vượt qua ngọn núi hoang vu, ở trong rừng cây thưa thớt đuổi theo thỏ rừng, ở trong ngôi miếu hoang rách nát tồi tàn đốt một đống lửa. Hắn lấy bằng tuyết nhặt được để vào trong một cái bình vỡ, gác lên trên ngọn lửa, đổ vào một cái khăn, vụng về lau sạch những vết bẩn không chịu nổi trên mặt cô bé.
"Một cô nương tốt thì không nên có một khuôn mặt bẩn như thế này." Hắn vừa lau mặt vừa lầm bầm: "Bẩn đến mắt cũng không nhìn thấy luôn rồi này."
Cô bé cẩn thận từng li từng tí đón nhận sự chăm sóc của hắn, ở độ tuổi của cô bé, vẫn chưa hiểu được thế nào là cô nương tốt hay cô nương xấu, càng không biết thế nào là lấy dây thừng cột trên người người khác, giống như kéo gia súc lôi ra khỏi cửa nhà, ném lên trên đống củi để đốt cháy. Phụ mẫu của cô bé chính là bị kéo ra ngoài như thế, cô bé mặc dù bị bệnh đếm mức hồ đồ, nhưng vẫn có thể nhìn thấy được.
Ngày hôm đó, ngọn lửa bốc lên rất cao, rất nhanh đã lan đến tận bầu trời.
Nhưng tiểu ca ca này lại không phải là người thích nói chuyện, đối thoại của họ ít ỏi đến mức đáng thương.
"Phụ mẫu ngươi đâu."
"Không còn nữa."
"Tên của người là gì."
"Nha Nha."
"Ăn gì đi."
Đại loại chỉ là những câu như thế. Rất nhiều lần cô muốn hỏi tên của tiểu ca ca là gì, nhưng vừa nhìn thấy nửa khuôn mặt không có biểu cảm gì của tiểu ca ca thì nàng liền không dám hỏi nữa. Nàng không sợ hắn, dù cho hắn có giết một con thỏ rừng ngay trước mắt cô, cô chỉ sợ lắm hắn không vui. Trên thực tế , tiểu ca ca lúc nào cũng có vẻ như là không vui, đến lúc ngủ cũng luôn cau mày.
Gió lạnh thổi vào cánh cửa nát của ngôi miếu hoang, bên ngoài là những tiếng rít của gió, bất luận là ở trong sơn động hay trong miếu hoang, hắn lúc nàng cũng dựa vào bên ngoài mà ngủ, đem vị trí an toàn nhất để lại cho cô bé. Không có gối, hắn liền đặt đầu của cô trên cánh tay của mình, áo ngoài phủ lên người cô. Có mấy lần, cô dậy sớm trước hắn, lúc nào cũng nhìn vào ngực hắn hơn nửa ngày, xác định hắn vẫn còn thở mới yên tâm. Chỉ cần cô tỉnh dậy trước, thì cô sẽ lấy áo ngoài trên người mình đắp lên cho hắn, sau đó cô mới rón rén đi ra ngoài, bắt chước hắn dùng viên đá nhọn đem băng tuyết xúc vào trong cái bồn, rồi lại dùng sức bê đặt lên trên đống lửa, như thế thì tiểu ca ca thức dậy sẽ có nước nóng để uống rồi.
Mỗi lần hắn đều giả vờ ngủ, giả vờ như không biết gì cả.
Thực ra là hắn không biết nên ứng đối thế nào, rất lâu rồi chưa từng được chăm sóc, dù cho đối phương chỉ là một cô bé bảy tuổi.
Sau này cô bé không có hắn cõng mình nữa, nói bệnh khỏi rồi có thể tự đi.
Vốn dĩ hắn không có ý định đồng ý, không phải là vì thương cô bé, là là sợ làm chậm tốc độ của mình, nhưng vừa nhìn thấy dáng vẻ cố gắng của cô bé ở đằng sau, hắn cũng không biết đã xảy ra vấn đề gì, đột nhiên cũng thu nhận phần tâm ý này, bỏ đi, chậm một chút cũng không sao.
Tuy rằng hiếm hoi, nhưng ánh nắng thỉnh thoảng vẫn chiếu lên mảnh rừng thiêng nước độc này, đất tuyết dưới ánh nắng phát ra tia sáng màu vàng kim, hai hàng cổ thụ nhìn cũng không còn tuyệt vọng như trước nữa.
Dù sao cũng chỉ là một đứa bé, cô bé đắp một người tuyết trên nên tuyết, một lớn một nhỏ.
"Tiểu ca ca, sau này huynh có thể mua kẹo cho muội ăn không" Đang đắp nửa chừng, cô bé đột nhiên quay đầu nhìn hắn, khuôn mặt ngập tràn sự chờ mong.
Hắn ngồi trên một tảng đó đối diện, hỏi: "Ngươi thích ăn kẹo."
"Muội chưa từng ăn kẹo." Cô bé trả lời: "Mẫu thân nói lúc người thành thân với phụ thân, phụ thân có mang kẹo về, ngươi chỉ ăn được mỗi một lần đó. Phụ thân muội thân thể không khỏe, sau đó cũng chưa từng rời khỏi đó, vì thế cũng không có kẹo. Mẫu thân lúc nào cũng nói kẹo là thứ ngon nhất trên đời này."
Cô bé chìm đắm trong tưởng tượng đối với kẹo, nụ cười ngây thơ sáng lạn nhất trên khuôn mặt cô bé hóa thành ngọn gió xuân thổi qua trái tim hắn.
Hắn ngưng mắt nhìn nụ cười trên khuôn mặt cô bé, trong khoảnh khắc đó, hắn đột nhiên ôm cô bé lên, sau đó quay người, không đi đến quỷ uyên nữa. Về Lạc Dương thôi, mang tiểu a đầu chưa từng ăn kẹo này đến Thiên Phương Trai ăn kẹo, kẹo hoa quế, kẹo