《Bách yêu phổ》
"Ban đầu là do không có sức lực nên không đi được, cũng không muốn đi, ngày ngày trèo lên cửa sổ nhìn ra bên ngoài, thầm nghĩ không chừng một ngày nào đó nàng sẽ đi ngang qua, chi bằng cứ đợi thêm xem sao." Nó càng gượng gạo hơn nữa: "Nhưng sau đó ta muốn đi cũng không thể đi được nữa rồi."
"Đi không được ư, lời này là có ý gì."
"Có một ngày ta nhìn thấy dưới lầu có một cô nương đi ngang qua, nhìn bóng lưng rất giống nàng, ta liền đuổi theo sau, vừa ra khỏi cửa lớn liền bị một thứ gì đó không nhìn thấy được đánh bật vào trong, ta nhảy qua cửa sổ, kết quả cũng như thế. Ta không dưng bị nhốt ở đây mất rồi." Nó thở dài: "Bất quá cũng không sao, thân thể ta vốn dĩ cũng không khỏe, ra ngoài không được thì không ra ngoài thôi. Mệt rồi thì đi ngủ, tỉnh lại sẽ đến trước cửa sổ nhìn người qua kẻ lại, thời gian cũng trôi qua dễ dàng hơn. Chỉ là căn phòng này cứ để trống mãi, không có ai đến, ta không nắm được tay người khác, thân thể lạnh lẽo rất khó chịu."
Ma Nha cau mày: "Bệnh gì mà kỳ lạ ghê." Nói đoạn cậu đột nhiên nhớ đến một vấn đề khác, vội nói: "Vậy ngươi bị nhốt bao lâu rồi."
"Không nhớ nữa." Nó đưa ngón tay lên đếm nửa ngày cũng không đếm được, đành chỉ vào bên ngoài cửa sổ nói: "Lúc ta đến đây, tóc của ông chủ cửa hàng đối diện vẫn còn đen, bây giờ đã trở thành lão già tóc bạc rồi."
Ma Nha suýt chút nữa thì bị nghẹn nước bọt.
"Ngươi ngươi ngươi ở đây lâu thế rồi ư."
Cậu niệm A Di Đà Phật mấy biến liền: "Vậy thì nàng ta đâu, có từng xuất hiện không."
"Không có." Nó lắc đầu, nhìn Ma Nha cảm kích cười cười: "May mà không lâu trước đây có người mua lại ngôi nhà này, cũng có khách thuê mới. Tuy rằng ta cũng không muốn dọa họ, nhưng ta không nhịn được, ngươi không biết ta thích cảm giác được nắm tay người khác bao nhiêu đâu. Điều quan trọng là, ngươi lại có thể nhìn thấy ta. Nhiều ngày như thế, ta cũng sắp quên luôn cách nói chuyện rồi." Nói mãi nói mãi, nó lại thở dài một hơi: "Không biết Lão Hòe Tinh bây giờ có khỏe không, ngày đó ta rời đi vội vàng, còn chưa kịp nói lời tạm biệt với lão. Ta cứ cảm thấy lúc ta rời đi, lão có hét lớn với ta câu gì đó, nhưng ta không cách nào nhớ được. Ài. Có lẽ là nói về nguyên nhân của căn bệnh kỳ lạ này rồi."
Ma Nha đánh giá nó từ đầu đến chân một lượt, nói: "Mặc kệ thế nào, nếu cứ tiếp tục như thế này thì không được, có bệnh thì phải trị."
"Ha ha, ai có thể trị bệnh cho yêu quái chứ." Nó cười.
Ma Nha đứng đậy, nói với nó: "Ngươi ở đây đợi đi, ta đi tìm ngươi đến trị cho ngươi."
"Gì cơ."
"Ngươi đợi ta nhé, ta nhất định sẽ tìm được người đến giúp ngươi trị bệnh."
Ma Nha ôm Cổn Cổn, vừa nói vừa chạy ra khỏi cửa.
Ai biết vừa mở cửa liền có một bóng người cao lớn đổ xuống, may mà thân thủ tốt mới không bị rơi xuống đất.
Ma Nha bị dọa chết khiếp nhìn người đến, kinh ngạc nói: "Liễu công tử."
"Ma Nha, sau này bất luận là mở cửa hay đóng cử, ngươi đều phải nhìn xem bên ngoài bên trong coi có người không nha." Liễu công tử sửa lại y phục, hung hăng nhìn cậu, sau đó lại đi ra khỏi cửa, đá cái cái người đang dựa tường ngủ đến chảy dãi kia hét: "Còn ngủ, đến giờ ăn rồi."
Đào Yêu đột nhiên mở mắt, nhảy lên: "Cơm cơm đâu."
Ma Nha cụp mắt: "Sao hai người lại ở đây."
"Có người đến báo tin nói ngươi phải thay người khác chủ trì công đạo, đi vào căn nhà ma để ở một đêm, cái tên bát tự trời sinh xui xẻo như tiểu hòa thượng nhà ngươi sao cứ thích làm mấy chuyện này thế hả." Liễu công tử cốc đầu cậu: "Ngươi là thức ăn của ta, phải có trách nhiệm với ta."
"Ôi chao, đã nói là không xảy ra chuyện gì đâu. Cho dù có là ác quỷ thì cho nó nhận chút giáo huấn cũng là chuyện nên làm thôi. Xem nó sau này còn dám rảnh rỗi sinh nông nổi mà đi ban phát lòng tốt nữa không." Đào Yêu rướn người: "Cứ muốn kéo ta đến đây, buồn ngủ chết ta rồi."
"Lúc ngươi nghe lén hai người họ nói chuyện rõ ràng rất vui vẻ mà." Liễu công tử trợn mắt.
Ma Nha nghe thế, đột nhiên cười rộ lên, niệm một tiếng "A Di Đà Phật" nói: "Được rồi, ta biết hai người là quan tâm ta."
Nhóc con vẫn ngồi trong phòng, có chút bất an nhìn hai vị khách không mời mà đến ngoài cửa, tuy rằng nghe không rõ tiểu hòa thượng nói gì với họ, nhưng đối với nó mà nói thì chưa từng có một buổi sáng nào lại náo nhiệt như thế.
"Hai người không phải ở cả đêm bên ngoài rồi sao, những gì nên nghe có lẽ cũng nghe được cả rồi, sự tình chính là như thế." Trong hành lang, Ma Nha kéo Đào Yêu đang liên tục ngáp lấy ngáp để: "Ngươi giúp nó đi, thiên hạ này chỉ có ngươi mới có thể trị bệnh cho nó thôi."
Đào Yêu nhìn về phía bên kia căn phòng, cửa phòng mở ra một khe cửa, tên nhóc con đang nhìn về phía này.
"Nó rất tội nghiệp, thân thể cũng không khỏe, còn bị nhốt lâu như thế." Ma Nha khẩn cầu nói: "Đào Yêu ngươi cứ coi như là làm việc tốt đi, cùng lắm sau này ta sẽ giúp ngươi cho ngựa ăn."
"Vậy tiểu tử đó là yêu quái gì ngươi biết không." Đào Yêu đột nhiên hỏi cậu.
"Nó là." Ma Nha ngẩn người: "Ôi chao, hình như quên mất rồi."
Cái đầu trọc lại bị cốc thêm một cái, Đào Yêu hừ một tiếng: "Ngươi cứ như thế mãi, đến đối phương là ai cũng không biết thế mà cứ thích ban phát lòng tốt bừa bãi. Ngươi còn không thay đổi cái tật xấu đó, thì sớm muộn gì cũng bị ăn thịt thôi."
"Dù gì sớm muộn gì ta cũng bị Liễu công tử ăn." Ma Nha che đầu, lại nhỏ giọng giải thích: "Nhưng nó không hung dữ chút nào, còn rất lương thiện nữa. Yêu quái như thế, sẽ không ăn thịt người đâu." Nói rồi cậu lại kéo ống tay áo Đào Yêu dùng sức lắc qua lắc lại: "Ngươi trị bệnh cho nó đi, sau đó nghĩ cách gì để thả nó ra."
Đào Yêu nhìn bên kia căn phòng, sau khe cửa là một khuôn mặt ngây ngô không biết bên này đang có chuyện gì xảy ra, nói: "Đây là yêu quái vô dụng nhất thiên hạ. Một ngày từ sớm đến tối trừ việc muốn nắm tay nhân loại ra thì cái gì cũng không biết làm, toàn thân từ trên xuống dưới không có cái gì có thể làm thuốc của ta được, không cứu."
"Đào Yêu." Ma Nha mếu máo chực khóc: "Nó thực sự rất đáng thương, chỉ vì muốn tặng cho một cô nương cỏ Ngư Dương lại phải chịu cô độc nhiều năm như thế."
"Cỏ Ngư Dương." Đào Yêu đảo tròng mắt.
Lời còn chưa nói hết, Liễu công tử từ dưới lầu quay lại, trong tay là mấy tấm giấy vàng nát bươm.
"Bốn vách tường đều dán thứ bùa này." Hắn huơ huơ giấy vàng trên tay: "Cũng rất lâu rồi, hơn nửa năm trước chủ nhà cũ nghe khách phàn nàn nơi này có quỷ, liền tùy tiện tìm một thuật sĩ đến, ta nhìn thì cũng chỉ là mấy tấm bùa chú bình thường trấn áp vong linh của phàm nhân, chỉ dán lấy lệ thôi."
Đào Yêu khinh thường nhìn mấy tấm bùa đó: "Ta đã nói nó là yêu quái vô dụng nhất trên đời mà."
Ma Nha lấy mấy tấm bùa qua, ngẫm nghỉ, hỏi Liễu công tử: "Lúc này ngươi nói là mấy tấm bùa trấn áp vong linh sao."
Liễu công tử gật đầu.
"Nó không ra khỏi đây được là vì lá bùa này." Ma Nha không hiểu: "Nhưng nó là yêu quái mà, vong linh thì liên quan gì đến nó."
Liễu công tử và Đào Yêu nhìn nhau, không lên tiếng.
Ma Nha lại suy nghĩ, sắc mặt đột nhiên thay đổi: "Lẽ nào nó đã..."
Đào Yêu bịt miệng cậu lại, lại nhìn vào trong phòng, nói thẳng: "Ta không có năng lực cải tử hoàn sinh."
Liễu công tử dựa tường, khoanh tay, lực bất tòng tâm nhìn Ma Nha bĩu môi.
"Không không." Ma Nha không tin: "Nhất định là có chỗ nào nhầm lẫn rồi."
"Là nó nhớ nhầm." Đào Yêu thu hồi ánh mắt: "Cứ tưởng rằng mình còn sống."
Ma Nha ngẩn người.
"Đó là một con Hề Nang." Đào Yêu lười biếng nói: "Trong Bách Yêu Phổ viết, trên ngọn núi hoang có Hề Nang, sinh ra từ sự cô đơn giữa trời đất, trăm năm mới có một con. Hình dáng giống như đứa bé, mặc y phục trắng muốt, có thể nói chuyện, có máu thịt, không khác gì nhân loại, tính tình hiền lành, thích nắm tay người. Nhưng không được đi xa khỏi chỗ sinh ra, chỉ cần rời khỏi nơi đó thì sẽ chết."
Lá bùa trên tay Ma Nha rơi xuống đất.
"Vì thế ngươi xem đi, đây có phải là yêu quái vô dụng nhất trên đời không." Đào Yêu thở dài: "Vẫn biết là rời khỏi nơi sinh ra quá xa sẽ chết, nhưng vẫn khăng khăng rời đi. Đi mãi đi mãi đến khi chết lúc nào cũng không hay."
"Vừa ra khỏi Cốc Bách Thảo liền cảm thấy rất đau đớn, càng đi lại càng đau, nhưng lại cứ muốn bước lên phía trước thêm vài bước nữa, muốn đem cỏ Ngư Dương giao cho nàng." Ma Nha đột nhiên nhớ lại lời nó nói trước đó.
Hoặc có lẽ, không biết hai mươi năm trước trong kinh thành, có lẽ đã từng có một cảnh tượng thế này, có một cậu bé rất giống với nhân loại, gian nan khó nhọc tìm trong biển người qua lại, trong lòng ôm một gói cỏ Ngư Dương mà nó nghe nói là thứ cỏ có thể làm ra món ăn ngon nhất thiên hạ, nó nhớ kỹ địa chỉ đó, tìm đến ngôi tiểu lầu ba tầng đó, ở đó có một cô nương muốn trở thành một đầu bếp nổi tiếng, nàng tên là La Hỷ Hỷ.
Giây phút đó, trời vừa sáng, thấp thoáng ánh nắng.
Hành lang an tĩnh rất lâu, Ma Nha cuối cùng cũng ngẩng đầu, buồn bã hỏi: "Làm sao đây."
Kim Tam Nương cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, có Ma Nha chứng minh cho bà ra, trong phòng không có thứ gì "không sạch sẽ" cả, nhưng cũng nói một tiếng với bà đứng làm khóc thư sinh đó nữa, không có thứ "Không sạch sẽ", không có nghĩa là không có "thứ gì đó", dĩ hòa vi quý là được rồi.
Kim Tam Nương tuy không phục nhưng thấy vẻ mặt tiểu hòa thượng nghiêm túc, nghĩ vẫn là thôi đi, không tìm thư sinh kia đòi bồi thường nữa, một hồi phong ba cũng thuận lợi giải quyết.
Cuối cùng, Ma Nha hỏi bà có thể nào cho mình ở lại thêm một đêm không, nói căn phòng này phong thủy tốt, ở rất thoải mái.
Lời nói dối không hề cao minh này lại khiến cho Tam Nương vô cùng thích thú, liên tục gật đầu với cậu nói cứ ở lại thoải mái, ở thêm ba ngày nữa cũng không sao, cậu ở càng thoải mái càng chứng tỏ ngôi tiểu lầu này càng tốt.
Cậu vô cùng cảm kích, tiện thể còn hỏi thử xem năm mươi cái bánh bao kia có còn tính không, được Tam Nương khẳng định mới thở phào nhẹ nhõm, vui vẻ quay về tiểu lầu.
Về đến phòng, Hề Nang có chút bất an, hỏi cậu: "Hai người lúc nãy là ai thế, ngươi nói gì với họ mà nói lâu đến vậy?"
"À, là bằng hữu của ta. Họ thấy ta trời tối không về nhà nên cố ý đến xem thử." Ma Nha trả lời qua loa, lại nói: "Bất quá ta đã nói với họ về người mà ngươi muốn gặp rồi, họ bằng lòng giúp ngươi tìm La Hỷ Hỷ."
"Nó kinh hỷ đứng dậy: "Thật sao."
"Thật." Ma Nha vỗ ngực đảm bảo: "Hai vị bằng hữu kia tìm người vô cùng lợi hại, còn nữa, ta cũng nói bệnh tình của ngươi cho họ nghe rồi, để họ