《Bách yêu phổ》
Tiết tử
"Có một bờ sông, một khi rời đi rồi thì sẽ không cách nào quay lại được."
----
Vượt ngoài mong đợi, Liễu công tử thế mà lại không sử dụng cỏ Ngư Dương dùng vào trù nghệ một lời khó nói của hắn, mà tìm một cái hộp thật đẹp, cẩn thận đặt nó vào, để ở một nơi mà ai cũng không thể tìm thấy được. Ít nhất thì Cổn Cổn lục soát hết nhà bếp và nơi ở của hắn một phen, cũng không tìm được bảo vật trong giới nấu ăn này.
Sáng sớm hôm đó, Đào Yêu miễn cưỡng nuốt xuống một bát cháo đã bị cháy khét đến vi diệu, nhịn không được mà hỏi hắn: "Ngươi đã có cỏ Ngư Dương rồi mà, trù nghệ có thể tiến bộ rất nhanh rồi, sao vẫn không thể cho chúng ta ăn được một bữa vui vẻ chứ."
Nhưng Liễu công tử hơn nửa ngày sau mới trả lời một câu: "Không nỡ."
Trong tình huống bình thường, khi nghe hỏi câu này hắn có lẽ sẽ trợn mắt, một mặt khinh bỉ nói "cho mấy ngươi ăn chỉ tổ hoang phí thiên vật". Nhưng lần này hắn lại không nói thế, ngữ khí vô cùng bình thường.
Đó là di vật duy nhất của một con yêu quái, có lẽ hắn là không nỡ điều này.
Tóm lại sau khi hắn nói câu đó, không khí bữa sáng đột nhiên có chút nghiêm túc và bình thường đến kỳ lạ, mọi người ai cũng không nhắc đến yêu quái ngốc Hề Nang đó nữa.
Không ăn thì không ăn, đã là di vật rồi, thì cứ cất cho kỹ đi.
Chỉ khổ cho người trên dưới Ti Phủ, cũng không biết còn phải ăn bao lâu thứ không phải cho người ăn này nữa... Miêu quản gia cũng thật là, cùng lắm thì mời một đầu bếp về, rồi đuổi Liễu công tử ra quét dọn giặt giũ chăm con cái thì mọi người nhất định sẽ giơ hai tay tán thành, người người đều hoan hỷ.
Bất quá mấy ngày nay dường như không thấy tăm hơi Miêu quản gia ở đâu cả, đến giờ ăn cơm cũng không thấy bóng dáng lão đâu. Ti phủ lớn như thế này, ai ở ai không thì cũng ít nhất qua rất lâu người ta mới phát giác ra, dù gì Ti phủ thì lớn mà người ở lại ít, cho nên tuy cùng ở dưới một mái nhà cũng không thể ngày ngày gặp mặt được.
Những người sống trong tòa trạch viện này, đại đa số để không có cảm giác tồn tại, trừ hai vị thiếu gia ra. Nhị thiếu gia thì không thấy đầu thấy đuôi đâu, lúc nào cũng cố ý thu mình lại, chẳng thà ở một mình trong phòng đọc sách, cũng lười cùng người khác giao tiếp, bình thường hắn trò chuyện với ngựa còn nhiều hơn nói với con người. Nhưng cũng quái lạ, hắn càng muốn tránh xa chúng nhân thì lại khiến cho người ta chú ý, dù gì thì Đào Yêu vô cùng chú ý...
Còn về đại thiếu gia, sau khi bị đệ đệ cấm túc thả ra, rõ ràng là không có thời khắc nào là không phóng túng bản thân, trừ việc học thêu thùa với các a hoàn ra, còn tổ chức một đội đá cầu mây cùng với các gia đinh, không thấy hắn đá vào cầu môn mấy lần, chỉ thấy đá trúng mấy người qua đường vô tội là nhiều. Khó khắn lắm mới không chơi đá cầu nữa, hắn lại bắt đầu dày vò đám dế, tự xưng cái gì mà "Kim giáp vô địch đại tướng quân", ngày ngày ngồi xổm trước cái bồn cỏ chơi đá dế, đúng dáng vẻ tiêu chuẩn của mấy công tử ăn chơi trác táng nhà phú hộ.
Mỗi lần nhìn thấy Ti Tĩnh Uyên, Đào Yêu đều phải sớm trốn đi, bởi vì nàng không những không có chút hứng thú gì với những chuyện vô vị mà hắn lắm, mà nàng càng sợ hắn kéo nàng đến hỏi những chuyện trên trời dưới đất, cứ bắt nàng phải kể lại mấy chuyện nàng gặp được trên đường đến đế đô kể cho hắn nghe, vả lại còn muốn tìm cách nghe ngóng bối cảnh của nàng, nói cái gì mà người cứu hắn ra không thể chỉ là một người chăn ngựa được.
Sau này Ti Tĩnh Uyên thấy Đào Yêu không thèm để ý đến hắn, liền nghĩ ra một cách, chỉ cần Đào Yêu trò chuyện với hắn, đúng hạn sẽ cho thù lao, thù lao có khi là bạc vụn có khi là tiểu kim châu hoặc có khi là mấy thứ đồ thú vị, cho đến khi Đào Yêu từ một ngươi gặp hắn là nhanh chóng né đi đã trở thành hồng trần tri kỷ của Ti Tĩnh Uyên...
Có lúc Đào Yêu cũng nghĩ không thông, trên đời này sao lại có người cô độc đến thế, thà tốn tiền cũng muốn tìm một người cùng hắn nói chuyện phiếm, vả lại người này nhìn vào có lẽ sống cũng không buồn tẻ chút nào, nhà cao cửa lớn, không lo ăn uống, còn có một đệ đệ tài giỏi, không chỉ có thể gánh lấy gia nghiệp còn có thể cứu mạng hắn. Vả lại, tuy rằng Ti Cuồng Lan nhìn vào thì có vẻ những là đối xử vô cùng không tốt với ca ca ruột này, nhưng người không mù đều có thể nhìn thấy, đối với hắn mà nói, trên đời này không có bất cứ sự tồn tại nào quan trọng hơn Ti Tĩnh Uyên cả.
Hôm nay thời tiết không tốt lắm, các sai dịch trong Ti Phủ đều đi quét lá rụng, nhìn tình hình cây cối lớn nhỏ trong phủ đã rụng gần hết lá, lúc ý thu nồng đậm nhất, có lẽ mùa đông cũng cách không còn xa nữa.
Nhưng tâm trạng của Đào Yêu rất tốt, bởi vì tiền công tháng của nàng còn nhiều hơn tưởng tượng, nghe nói tất cả những sai dịch trong phủ đều có "Phí y phục đông", và mọi người cũng xem như là lẽ thường. Về phương diện tiền bạc này, giống như Miêu quản gia nói từ đầu, Ti Phủ quả thực rất hậu đạo.
Thỉnh thoảng Đào Yêu sẽ nghĩ, nếu như có thể mãi trốn ở đây, chỉ làm một tiểu tạp dịch chăn ngựa, không cần trải qua những ngày tháng mưa to gió lớn, cũng ắt hẳn là một cuộc sống rất tốt. Nhưng điều đó là không thể, dù gì thì nàng cũng không phải chỉ là một tiểu cô nương lưu lạc đầu đường xó chợ, nàng là "Quỷ Y Đào Đô", là người đeo chuông vàng, là Đào Yêu đại nhân thiện hay ác đến giờ vẫn còn là một câu đố. Một đời này của nàng có quá nhiều quá khứ, người khác không thể nhìn thấy, cũng không ngờ đến. Còn một điều phiền phức nhất, là thứ quan trọng nhất của Đào Đô bị biến mất trong tay nàng...tin tức một khi lộ ra thì thiên hạ này ắt không thể yên bình được. Nàng nhìn hồ nước tàn tạ đìu hiu trước mặt mà thở dài nặng nề.
Đột nhiên, một trái lê bị khắc thành một khuôn mặt tròn vo rơi xuống từ trên đầu nàng, trái lê được buộc lại bằng một sợi chỉ, ở trước mặt nàng nhảy tới nhảy lui, còn kèm theo một thanh âm kỳ quái: "Muốn ăn ta không? Muốn ăn ta không?"
Đào Yêu không thèm quay đầu, đưa tay chụp lấy trái lê cắn một miếng.
"Ấy! Ngươi ăn thật à!" Ti Tĩnh Uyên hét lên nhảy ra từ sau lưng nàng: "Ta đem đến để làm mồi câu đó."
Đào Yêu vừa nhai vừa nói: "Ta hỏi giúp ngươi rồi, cá nhà ngươi nhờ ta nói với ngươi: Thứ nhất bọn chúng không ăn trái cây; thứ hai ngươi đến giờ uống thuốc rồi."
Ti Tĩnh Uyên lướt qua nàng đến ngồi trên chiếc ghế đá cạnh nàng, cười hi hi nói: "Sao thế, tiểu tạp dịch chăn ngựa đến tiếng của cá cũng có thể nghe hiểu sao?"
Nàng hừ một tiếng: "Đại thiếu gia ngươi thật rảnh rỗi quá."
Hắn nghịch nửa đầu sợi