Vương Tiểu Ngưu rầu rĩ nhìn hai người và một con… cáo đuôi thỏ (?!) ở trước mặt.
“Mấy người không tê chân hả?” Hắn hỏi.
Cả ba đồng loạt lắc đầu.
Trong cái chậu gỗ màu nâu, nước sóng sánh, mấy con cá vàng bơi qua bơi lại, há miệng nhả bong bóng nước.
Cút Xéo đưa mắt nhìn theo cá vàng, ngoe nguẩy cái đuôi tròn ủm đi quanh cái chậu vô số vòng, thỉnh thoảng dừng lại, nằm úp sấp bên thành chậu, giơ chân ra muốn bắt cá nhưng bị Lắm Lời kịp thời ngăn cản.
“Người xuất gia không được ăn mặn, mi đã theo ta rồi thì cũng là con cáo xuất gia.” Lắm Lời vô cùng nghiêm túc răn dạy Cút Xéo
“Thôi đi! Cậu cũng nuốt nước miếng ừng ực kia kìa.” Đào Yêu ngứa mắt với dáng vẻ nghiêm trang nói hươu nói vượn của cậu, nguýt dài, “Có trời mới biết trong lòng cậu từng ảo tưởng bao nhiêu cách thức chế biến món cá, thịt kho, đồ chiên.”
“Tội lỗi tội lỗi, ta chỉ nghĩ thôi nhưng đâu có làm.” Lắm Lời vội vàng giải thích, “Chỉ tại ta tu hành nông cạn, chưa thoát khỏi sự hấp dẫn của hồng trần thế tục, Phật Tổ ắt cũng hiểu, ngài sẽ không trách ta đâu.”
“Nói cứ như quen thân với Phật Tổ lắm vậy.” Đào Yêu hứ một tiếng, quay đầu nhìn Vương Tiểu Ngưu, “Ta nói này, sao cậu cứng đầu quá vậy? Chỉ mấy con cá thôi mà, sao lại không bán cho bọn ta được chứ, cùng lắm là cậu lại đi câu con khác thôi. Bọn ta ở nơi khác đến, mệt mỏi khổ cực tới Lợi Châu, cậu không thể cho chúng ta ấn tượng tốt về người dân quê hương cậu à?”
Vương Tiểu Ngưu chớp chớp mắt: “Tiểu tỷ tỷ, tôi đã nói rồi, mấy con cá này là câu cho Miu gia gia ha ha, tháng nào tôi cũng tới đây chờ ông ấy hết ha ha.”
Đào Yêu nhìn trái ngó phải, gió nhẹ thổi qua, bóng cây lắc lư, đất đai chia thành từng thửa. Lợi Châu có núi tốt, nước tốt, không khí tốt nhưng không đông người lắm, từ lúc họ gặp Vương Tiểu Ngưu tới bây giờ thì chỉ có một tiều phu đi ngang qua thôi.
“Mặt trời sắp xuống núi rồi, ông lão mà cậu nói vẫn chưa thấy đâu, có thể hôm nay ông ấy không tới đó, nhân lúc cá còn sống, cậu bán cho ta đi.” Đào Yêu vẫn chưa từ bỏ ý định, “Cá chết rồi thì không bán giá cao được đâu!”
“Nhưng ban nãy ta nghe vị tiểu sư phụ đây nói tỷ không có cắc bạc nào, sắp chết đói đến nơi rồi…” Vương Tiểu Ngưu nghiêm túc nhìn nàng.
“Mới tí tuổi đầu mà đã bàn chuyện tiền bạc với ta? Giới trẻ thời nay bị làm sao thế?!” Đào Yêu lập tức lộ ra ánh mắt khinh bỉ, chợt bắt Cút Xéo giơ lên trước mặt cậu ta, chân thành nói, “Ta lấy nó để đổi được không? Bàn về cân nặng thì nó gấp mấy lần mấy con cá kia, cậu lãi to đấy!”
“Đào Yêu!” Lắm Lời giận dữ nhảy chồm lên, giành lại Cút Xéo, “Đã nói cả đời là người một nhà rồi mà!!! Sao mỗi lần không có tiền là cô lại muốn bán người nhà thế?”
“Còn trách ta? Là do miệng cậu không dẻo miệng nên mới không hóa duyên nổi!”
“Ai bảo tự dưng cô đánh bạc với người ta! Giờ thì hay rồi, không còn một xu dính túi!”
“Tất cả là do thằng đầu trọc nhà cậu đi theo nên ta mới thua!”
“Nôn bánh gạo mà hồi sáng ta hóa duyên được ra đây!”
“Cậu cũng nôn quả dại hồi trưa ta hái ra đây!”
Vương Tiểu Ngưu càng nghe càng đau đầu, vội vàng giơ tay lên: “Hai người đừng cãi nhau nữa!” Dứt lời, lấy túi giấy thấm dầu từ trong ngực áo, mở ra, để lộ cái bánh gạo thơm phức: “Mấy người cầm ăn đi. Tôi chỉ có mỗi cái này thôi.”
“Ôi chao ngại ghê.” Đào Yêu cười, vội vàng nhận lấy, “Cậu tên là Vương Tiểu Ngưu đúng không?”
“Đúng vậy.” Cậu ta gật đầu, “Tỷ là Đào Yêu, tiểu sư phụ là Lắm Lời, con cáo tên là Cút Xéo, đúng chứ?”
“Trí nhớ tốt đấy.” Đào Yêu cười khà khà, “Sẵn tiện cậu cho ta hỏi một nơi.”
“Nơi nào?” Vương Tiểu Ngưu hăng hái vỗ ngực nói, “Xung quanh đây không có chỗ nào mà tôi không biết, tôi sinh ra ở đây đó.”
“Kính Hoa Trạch.” Đào Yêu nhìn về phía trước, “Còn xa không?”
“Không xa lắm, cứ đi dọc theo con đường nhỏ này khoảng một dặm sẽ nhìn thấy một cây cổ thụ, rẽ phải là tới.” Vương Tiểu Ngưu xoay người chỉ vào con đường nhỏ ven bờ