Thời tiết càng lúc càng xấu, mưa phùn rả rích, cảm giác buốt giá tăng lên gấp bội.
Đào Yêu ném hòn đá vào ao bùn trước mặt, tõm, hòn đá rơi vào vũng bùn hôi hám, nhanh chóng chìm nghỉm.
Cút Xéo rất vui, chạy tới chạy lui quanh ao bùn, thỉnh thoảng nhe răng trợn mắt với lũ chim thỉnh thoảng bay qua vũng bùn, lại còn không biết lượng sức mình mà giơ cái chân ngắn cũn lên hòng vồ chim, Lắm Lời thì đi theo sát mông nó y như bà mẹ già vì sợ nó chúi đầu xuống ao bùn.
Chỉ có con cáo không có đầu óc như Cút Xéo mới thấy đây là nơi để chơi.
Kính Hoa Trạch… Cảnh tượng trước mắt quả thực không xứng với cái tên này, bùn sình lầy lội, bên bờ trừ cỏ dại ra chỉ có những gốc đào trụi lủi nhấp nhô không chút sức sống. Hàng loạt đình che nắng mục nát xiêu vẹo, cờ bị phai màu và biển hiệu cửa hàng phất phơ trong gió, miễn cưỡng chứng minh nơi đây từng có quãng thời gian náo nhiệt, ngọn núi ở cách đó không xa cũng trụi lủi, những căn nhà xập xệ nằm rải rác, không khí trầm lặng, cho thấy đã nhiều năm không có ai qua lại.
Đúng là một nơi tịch mịch chết chóc, gió rét quét qua, Đào Yêu khẽ run lên.
Cút Xéo vẫn rất hưng phấn, niềm vui thú vồ chim đã biến thành cào bùn, hệt như bên dưới lớp bùn chôn giấu sơn hào hải vị.
Lắm Lời mệt đứt hơi, đầu đầy mồ hôi, ngồi bệt xuống tảng đá to bên bờ ao, hỏi Đào Yêu: “Đây là Kính Hoa Trạch mà cô muốn đến?”
“Chắc vậy.” Đào Yêu nhìn trái ngó phải, lắc đầu than thở, “Sống ở nơi quỷ quái thế này, cho dù không có bệnh thì cũng sinh ra bệnh.”
Lắm Lời nhìn xung quanh, ngờ vực: “‘Bệnh nhân’ của cô sống ở đây?! Rốt cuộc cô định chữa bệnh gì thế?”
Đào Yêu đứng trên tảng đá, hít sâu một hơi, chống nạnh gọi to: “Khánh Kỵ!”
Sau tiếng gọi “Khánh Kỵ” lần thứ ba của nàng, trong tiếng vọng lại bỗng vang lên tiếng xe ngựa lộc cộc. Một chiếc xe ngựa màu xanh lục có cái chóp màu xanh lục được một con ngựa nhỏ màu xanh lục kéo từ góc đình che nắng chạy tới.
Đào Yêu và Lắm Lời nhìn theo tiếng động, sau đó cùng cúi đầu. Chiếc xe ngựa này quá nhỏ, cao chưa tới một thước, nhìn không rõ còn tưởng đây là cái hộp được con ngựa to bằng con chuột kéo đi.
Xe ngựa nhanh chóng tới nơi, dừng lại dưới chân Đào Yêu. Tiếng kẽo kẹt vang lên, cửa xe được mở ra, một đứa bé cao chưa tới bốn tấc nhảy ra, đội mũ xanh lục, mặc áo xanh lục, mang giày xanh lục, đến cả da cũng xanh lục. Nó ngẩng đầu, thở phào nhẹ nhõm: “Cuối cùng ngài cũng tới rồi, Đào Yêu đại nhân.”
Đào Yêu há hốc mồm nhìn nó, hai giây sau, nàng đột nhiên phát ra giọng cười rung chuyển trời đất, nếu không phải dưới đất bẩn quá, chắc chắn nàng sẽ lăn lộn mười mấy vòng mới có thể kiềm được trận cười bằng cả linh hồn này.
“Mi… Sao mi lại xanh lè thế kia ha ha ha ha! Mi bị ếch tinh nhập à ha ha ha!” Đào Yêu chỉ vào người tí hon, cười đến mức thở không ra hơi, “Mi có màu vàng mà! Mi đổi sắc thế này người nhà mi đã đồng ý chưa ha ha ha.”
Lắm Lời không hiểu vì sao nàng lại cười ghê thế, lúng túng đứa giữa hai người, vân vê Phật châu, lẩm nhẩm a di đà Phật, nếu người tí hon màu xanh này là “bệnh nhân” của nàng, mà nàng lại cười nhạo người ta thì quả thật quá là tạo nghiệp chướng.
Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, không “tạo nghiệp chướng” thì không phải là Quỷ Y Đào Yêu. Sở dĩ nàng được xưng là “Quỷ Y” không phải vì nàng là “Quỷ” mà là vì nàng buồn vui thất thường, làm việc xuất quỷ nhập thần, cho dù đã sống cùng nàng nhiều năm nhưng Lắm Lời cũng không dám nói mình hiểu rõ nàng.
Nàng giống như không phải là một người “cố định”, giây trước còn cười với ngươi nhưng giây sau đã muốn lấy mạng ngươi, hôm nay nàng là kẻ thù của ngươi nhưng có khi ngày mai nàng lại kéo ngươi đi ăn lẩu, đến cả khẩu vị của nàng cũng thay đổi liên tục, năm nay hảo ngọt, sang năm thích ăn mặn.
Tóm lại, ngươi tưởng ngươi rất quen thuộc với nàng nhưng ngươi mãi không hiểu được nàng, quen biết lâu đến đâu cũng vô dụng.
Người tí hon màu xanh lục ho khan mấy tiếng, bất đắc dĩ nói: “Ta bị trúng độc. Mới đầu tưởng không nghiêm trọng, ai ngờ độc tố ngày càng ngấm sâu vào người khiến ta nhanh chóng già yếu. Khi nào ta biến thành màu xanh sậm thì sẽ chết vì quá già.”
Đào Yêu ngừng cười, xoa cái bụng căng đau vì cười, hỏi: “Theo như ta biết, loài Khánh Kỵ bọn mi chỉ cần phơi đủ ánh nắng, tắm đủ ánh trăng là có thể sống, không cần ăn cũng chẳng cần uống, vậy mà mi lại bị trúng độc?”
Nàng hít mạnh không khí, nói: “Tuy bùn sình ở đây hơi thối nhưng không trở thành độc khí. Mi đã trải qua chuyện gì?”
Người tí hon xanh lục lo lắng nhìn ao bùn trước mặt, bày ra tư thế mời nàng ngồi xuống.
“Sao đây?” Nàng ngồi xổm xuống, “Mi muốn nói thầm với ta?”
“Trong đó có kẻ xấu…” Người tí hon xanh lục chỉ vào ao bùn, kiễng chân thì thầm, “Vốn dĩ ta không muốn lên bờ, tuy Kính Hoa Trạch đã khô cạn thành bùn nhưng ta không hề có ý định chuyển nhà. Nào ngờ hai năm trước, có một kẻ tự xưng là Thu vương gia, nói Kính Hoa Trạch là địa bàn của hắn, đuổi hết yêu quái đi.
Cô cũng biết đó, yêu quái nương thân ở đây chỉ là tiểu yêu, kẻ nhát gan thì bỏ trốn, người can đảm lại không phải là đối thủ của Thu vương gia, một khi đấu với hắn ta, không bị thương nặng thì cũng chết.”
Người tí hon xanh lục thở dài, giơ cánh tay phải ra, bên trên có dấu răng màu đen mờ mờ:
“Ta bị hắn cắn, may mà chạy trốn kịp mới nhặt được cái mạng. Bất đắc dĩ mới phải tìm ngóc ngách gần cái đình che nắng, đào hang động để ở. Tuy vết thương đã khép miệng nhưng vẫn còn đau, thân thể cũng ngày một già đi.
Nửa năm trước, ta gặp một con thỏ tinh tốt bụng đi ngang qua hang động, ta đưa cho nó bảo bối mà một con trai tinh đã tặng ta, nhờ nó đến Nguyên Bảo Đường mua giúp lá bùa. Từ lúc ta đốt lá bùa để mời ngài đến bây giờ đã hơn nửa năm, cuối cùng Đào Yêu đại nhân cũng tới.”
Lắm Lời nghe thế thì lắc đầu, nói: “Chúng sanh bình đẳng, cùng là yêu quái mà lại dám tác oai tác quái như thế! Sau trận đánh kia thì Thu vương gia có ức hiếp mi nữa không?”
“Sau khi chiếm lấy hoàn toàn Kính Hoa Trạch, hắn không quan tâm đến chuyện trên bờ nữa, trừ khi nào săn mồi.” Người tí hon xanh lục nhíu mày nói, “Hắn chỉ ăn thịt, thường săn những con thú đi ngang bờ hồ.” Dứt lời, mắt nó sáng rực, chỉ vào phía trước, “Kia, nhìn kìa! Giống thế đấy!”
Lắm Lời và Đào Yêu cùng ngoái đầu, sau đó mặt Lắm Lời xanh lè y hệt người tí hon xanh lục.
Không biết Cút Xéo tiến xuống ao bùn từ bao giờ, chỉ còn hai chân sau là ở trên bờ đang ra sức vẫy đạp. Lắm