“Vậy ngươi cứu nó đi, ha ha ha!” Thiết Đầu liếc cậu, chỉ là một thằng nhóc mười hai tuổi, đến cả cây thương còn không cầm nổi, chưa giết được một ai, thậm chí còn chưa xông pha chiến trường thực sự, vậy mà lại ở đây giả làm Bồ Tát, muốn hắn thả con hồ ly này.
Thiết Đầu là lão đại của quân trướng, bên dưới có mười mấy tiểu binh, ai cũng phục tùng hắn, nguyên nhân chỉ có một, Thiết Đầu lớn tuổi nhất, sức lực cũng mạnh nhất, không nghe lời là bị đánh. Nhưng tên tiểu quỷ này lại dám phá vỡ quy tắc. Cậu chỉ mới mười hai tuổi, là binh lính nhỏ nhất ở đây, nhưng cậu không nghe lời. Thiết Đầu thích bắt chim bắt thú, hắn làm một bộ cung tên, con chim nào bị hắn chấm trúng thì không tài nào thoát được; hắn am hiểu các loại bẫy để bẫy thú, mỗi lần vào rừng, chưa bao giờ trở về tay không. Con chim con thú rơi vào tay hắn đều biến thành những miếng thịt trên đống lửa, nếu tâm trạng tốt thì hắn sẽ chia cho các tiểu binh đang thèm thuồng ở bên cạnh, nhưng điều kiện là các tiểu binh phải giả làm thành khỉ hoặc bất cứ con vật nào mà hắn cảm thấy buồn cười cho hắn xem, hắn vui thì sẽ thưởng cho miếng thịt. Gần đây tiết trời buốt giá, quân lương thiếu hụt, nơi đóng quân là chỗ khỉ ho cò gáy dẫu có tiền cũng chẳng mua được gì, được ăn thịt thì cho dù giả làm khỉ cũng không vấn đề. Nhưng thằng tiểu quỷ này chưa bao giờ giả làm khỉ, toàn lấy bánh bột ngô cứng quèo ngâm vào nước cho mềm rồi ăn.
Đó là một trong những nguyên nhân Thiết Đầu không thích cậu, một nguyên nhân khác là xuất thân của tên tiểu quỷ. Cậu khác với những tiểu binh ở đây, phụ thân cậu làm trong quân đội, là con cái nhà tướng, còn nhỏ tuổi mà đã tòng quân, nghe nói đó là ý của “cấp trên”, sự thật thế nào thì cấp bậc của Thiết Đầu không thể nào biết được, chỉ biết “cấp trên” có lệnh cậu không cần phải ra chiến đấu, chỉ cần giữ lại làm chuyện vặt ở hậu phương mà thôi.
Thiết Đầu ghen tị với cậu. Trừ không cần ra chiến trường, cậu không có đặc quyền gì nữa, vì vậy Thiết Đầu chẳng chút kiêng dè, thường ngày toàn kiếm chuyện để chỉnh cậu: người khác chỉ cần nấu hai thùng nước thì cậu nấu bốn thùng; chuồng ngựa đã dọn rửa sạch sẽ, Thiết Đầu vẫn bảo cậu rửa thêm lần nữa; trong quân trướng, đệm giường của cậu là cái mỏng nhất, ban đêm thường xuyên giật mình tỉnh giấc vì lạnh; họ có nhiệm vụ chôn xác các binh sĩ đã chết khi được chuyển từ chiến trường về, hai quân giao chiến, máu nhuộm chiến trường, rất nhiều người đi và không bao giờ trở về, nằm xuống đất, nhiều người chết còn chẳng được toàn thây, Thiết Đầu biết cậu thiếu trải nghiệm nên luôn phân cho cậu xử lý các cái xác thảm thiết nhất, Thiết Đầu muốn lấy nỗi sợ của cậu ra để làm trò cười.
Với quân lệnh, cậu không cãi lời Thiết Đầu, nhiều lần một mình đẩy xe xác chết không nguyên vẹn bị thối rữa vào rừng để tìm chỗ chôn, lần nào tay cậu cũng run lẩy bẩy nhưng các đồng liêu đều được mai táng thỏa đáng. Buổi tối, Thiết Đầu cố ý kể chuyện ma ở trong quân trướng, cậu vờ như không nghe nhưng đến nửa đêm lại không dám đi tiểu, cố nhịn tới rạng sáng. Dẫu sao, cậu cũng chỉ mới mười hai tuổi.
Cậu chưa bao giờ xung đột trực diện với Thiết Đầu, nhưng lần này thì khác, vì một con cáo.
Nó bị Thiết Đầu mang về sau chuyến vào rừng hôm qua, bị nhốt trong lồng sắt, trên cổ bị buộc sợi dây. Mọi người chưa từng thấy con cáo nào có màu lông như nó. Trắng, hồng, đen, họ đều thấy hết rồi, nhưng chưa từng thấy lông chia ra hai màu đen trắng, từ chóp mũi cho đến đỉnh đuôi tạo thành ranh giới rõ rệt, ánh mắt nó cũng rất kỳ lạ, đôi mắt màu xám tựa như màn sương dày lộ ra ánh sáng nhạt. Có người đùa chắc là có họa sĩ nào đó lười, vốn dĩ muốn vẽ con cáo màu đen nhưng vẽ được một nửa thì lười vẽ tiếp.
Nó co rúc trong lồng sắt chật hẹp, không có bất kỳ phản ứng nào với sự trêu chọc từ bên ngoài, thỉnh thoảng vẫy cái đuôi xù.
Lần này, Thiết Đầu không có ý định làm thịt nó, hắn nói hiếm khi bắt được cáo, tuy màu lông kỳ dị nhưng lại mượt mà, hơn nữa đuôi rất đẹp, cho nên muốn dâng cho phu nhân, trước kia hắn từng nghe thị nữ của phu nhân nói phu nhân muốn có cái khăn choàng đuôi cáo.
Phu nhân là người vợ thứ ba của Vương gia, đàn hay múa đẹp, Vương gia rất cưng chiều nàng, ngay cả đi đánh giặc cũng dẫn nàng theo, nếu lấy lòng phu nhân thành công, lo gì không được thăng chức.
Đám nhãi ranh tham ăn nói nếu chỉ dâng đuôi thôi thì sao bây giờ không giết nó để nướng lên ăn, chừa lại cái đuôi dâng cho phu nhân là được. Thiết Đầu phản đối, bảo phải dâng lên khi con cáo còn sống, hắn muốn chặt đuôi cáo trước mặt phu nhân để bày tỏ lòng thành.
Họ thảo luận vô cùng sôi nổi, con cáo mở to đôi mắt màu xám, nhìn bọn người bàn luận về số phận của nó qua song sắt.
“Không có khăn choàng cổ, phu nhân cũng không lạnh chết đâu.” Trong góc, có người nói vậy.
Tiếng thảo luận dừng lại, Thiết Đầu dạt đám đông ra, nhìn tiểu quỷ lau mũ giáp ở trong góc: “Ngươi nói lại lần nữa xem?”
“Thả nó ra đi, tội nghiệp nó lắm.” Cậu tiếp tục lau mũ giáp.
Một ly nước lạnh hất tới trước mặt cậu, Thiết Đầu ném cái ly đi, dữ tợn nhìn nó chằm chằm: “Ngươi nói lại lần nữa xem!”
Cái ly vỡ tan tành, cơ thể con cáo thoáng run lên.
Cậu lấy tay áo lau mặt, nói: “Thả nó ra đi.”
Thiết Đầu siết chặt nắm đấm, ai cũng nghĩ tiểu quỷ ăn nói lung tung sẽ gặp phải tai ương nhưng cuối cùng Thiết Đầu buông nắm đấm ra, cười xấu xa: “Vậy ngươi cứu nó đi, ha ha ha.”
Nghe vậy, cậu bỏ mũ giáp xuống, đứng dậy đi về phía lồng sắt. Một cánh tay tráng kiện I ngang trước mặt cậu, Thiết Đầu cười lạnh lẽo: “Ngươi tưởng đi tới mở lồng ra là được?”
Cậu nhìn Thiết Đầu: “Không thì sao?”
Thiết Đầu tức điên, rống lên: “Đánh thắng ta, con cáo thuộc về ngươi!”
Mọi người phì cười, cuộc đấu này chẳng có gì gay cấn, Thiết Đầu tùy tiện đấm một quyền là cũng có thể biến thằng nhóc mảnh khảnh này thành đống thịt vụn.
“Được, ta đánh.” Cậu đứng lại, nhìn Thiết Đầu, “Nhưng chúng ta không đánh ở đây.”
***
Mỏm đá giống như chiếc răng nanh của thú dữ, bên dưới là vực sâu không thấy đáy, từn cơn gió lạnh giá thổi qua phát ra tiếng vù vù ghê rợn.
Cậu cầm cây gậy nhỏ vẽ một đường ở nơi cách mép mỏm đá chưa tới ba thước, sau đó ném cây gậy đi, cậu đứng ở đường vạch, nói với Thiết Đầu: “Đánh ở đây, rơi xuống hoặc ra khỏi vạch là thua.”
Mọi người đứng vây xung quanh Thiết Đầu ở bên ngoài vạch ngơ ngác nhìn nhau, thằng nhóc này không muốn sống nữa à?
Lồng chứa con cáo coi như phần thưởng được đặt ở tảng đá to bên cạnh, con cáo mở to mắt, nhìn chằm chằm thiếu niên đứng cô độc trong gió rét.
Thiết Đầu nhíu mày, miệng nói được nhưng chân lại không nhúc nhích. Họ gọi nơi đây là vực quan tài vì cái vực này quá sâu, ngã xuống chắc chắn sẽ chết.
“Còn nữa,” Cậu lấy một miếng vải từ trong ngực áo ra, bịt kín mắt mình: “Chúng ta bịt mắt đánh.”
Thiết Đầu sửng sốt, bật thốt: “Thằng thỏ chết tiệt kia, ngươi điên rồi hả?”
“Ngươi đánh hay không đánh?” Cậu làm nóng tay chân, “Không đánh cũng là nhận thua.”
“Đại ca, huynh cân nhắc cẩn thận, ngã xuống đó không phải trò đùa đâu.” Có người nói nhỏ với Thiết Đầu.
“Nhưng nếu đại ca không đánh thì chẳng phải là thừa nhận thua tiểu quỷ ư? Bị đồn ra ngoài sẽ bị chê cười đó?” Cũng có người nói như vậy.
Thiết Đầu giậm chân, nói: “Được! Ông đánh với ngươi! Ta đường đường là Thiết Đầu đại gia há chịu thua tiểu quỷ ngươi!”
“Hay lắm! Đại ca có khí phách!”
“Cho thằng nhãi ranh đó một trận nhừ đòn đi!”
Người xung quanh sôi sục.
Thiết Đầu bước tới trước mặt cậu, cắn răng cầm lấy một miếng vải rồi bịt kín mắt lại.
Một lớn một bé, hai vóc dáng cùng thể lực cách xa nhau đứng ở nơi nguy hiểm tung ra quyền cước. Mỗi quyền Thiết Đầu đánh ra đều hung mãnh, hắn không nghĩ tới điều gì ngoài chiến thắng. Nhưng hôm nay tiểu quỷ hoàn toàn khác với thường ngày, bất kể hắn đánh ra sao cũng không thể chạm vào người cậu, mỗi lần hắn men theo hơi thở của cậu để ra đòn thì đều chỉ chạm vào khoảng không.
Người đứng xem cuộc chiến mới biết thằng nhãi bình thường ít nói đó lại có thân thủ cực kỳ nhanh nhẹn, cậu không khỏe bằng Thiết Đầu nhưng có sự linh hoạt mà Thiết Đầu không có, tránh phải né trái, đánh trả đúng lúc, chẳng bao lâu, Thiết Đầu đã bị cậu đá trúng mấy cái.
Trong lúc mọi người lớn tiếng cổ vũ cho Thiết Đầu, cậu đột nhiên nhảy lên rất cao, đá một cú vào ngực Thiết Đầu, tuy sức lực không quá lớn nhưng cũng đủ để kẻ vạm vỡ ấy lùi về sau mấy bước. Chân phải của hắn bị bước hụt, cơ thể lảo đảo, ngã về phía sau.
“Đại ca!” Mọi người sợ hãi kêu lên.
Một bàn tay bỗng túm lấy tay Thiết Đầu kéo mạnh lại, giúp Thiết Đầu đứng vững. Thiết Đầu giật miếng vải ra, quay đầu nhìn, người đổ mồ hôi lạnh.
Cậu vẫn giữ nguyên tư