Trấn Ô Đầu không lớn nên không quá náo nhiệt, nhà cửa phần lớn có hai màu nâu và đen, người đi đường ăn mặc giản dị, vẻ mặt an nhàn, hệt như nơi đây là chốn bồng lai tiên cảnh, năm tháng bình yên.
Không biết mì của quán Lão Lưu Gia quá ngon hay vì quá đói nên ăn gì cũng thấy ngon, tóm lại, trước mặt đám Đào Yêu xếp hai chồng bát cao ngất, ông chủ thấy vậy bèn tặc lưỡi, liên tục nói làm ăn bao lâu nay nhưng chưa thấy vị khách nào ăn nhiều như vậy. Lắm Lời ợ một cái rõ to, nhìn ra ngoài cửa tiệm: “Đi lâu lắm rồi, đáng nhẽ phải về rồi chứ.”
Vừa vào trấn Ô Đầu, nhóm Đào Yêu lập tức chia ra làm hai, họ thì đi ăn mì, còn Hạ Sơn đưa người về nhà, hẹn gặp ở tiệm ăn Lão Lưu Gia.
“Đào Yêu, cô muốn chữa trị cho người thật ư?” Lắm Lời vẫn không tin tưởng cho lắm.
Liễu công tử húp xong bát mì cuối cùng, tặc lưỡi: “Ngay cả ta cũng tưởng mình nghe nhầm.”
Đào Yêu lau miệng, mỉm cười: “Ta nói muốn chữa trị cho người bao giờ?”
“Cô có nói! Đến cả Cút Xéo cũng nghe thấy!” Lắm Lời chọt chọt Cút Xéo, “Đúng không, chính nàng ta nói chỉ cần Hạ công tử làm xong hai việc kia, nàng ta sẽ có cách chữa trị cho Mã gia nương tử!”
Cút Xéo gật mạnh đầu, sau đó cảm thấy như thế là vẫn chưa đủ để ủng hộ Lắm Lời nên bèn vẫy thêm đuôi.
“Con cáo chẳng có tí liêm sỉ nào, tiểu hòa thượng nói gì mi cũng nghe là sao!” Đào Yêu tóm lấy tai của Cút Xéo.
“Đây không phải là không có liêm sỉ mà là đứng về phía chân lý.” Lắm Lời ôm Cút Xéo tránh xa nàng, “Chẳng lẽ cô muốn đổi ý, không chữa cho nàng ấy nữa sao?” Nói xong, Lắm Lời đột nhiên nghĩ tới một việc, hỏi: “Mà Mã gia nương tử mắc bệnh gì vậy?”
“Ta nói rồi, Đào Yêu ta chỉ chữa trị cho yêu quái, không chữa trị cho người, quy tắc này sẽ không bao giờ bị vi phạm.” Đào Yêu nhìn họ, khóe môi nở nụ cười giảo hoạt, “Nàng ta có yêu mạch.”
Lắm Lời và Liễu công tử sửng sốt.
“Nếu không phải như thế, sao nàng ta có thể khiến ta ra tay được.” Đào Yêu chóp chép miệng, tay nghịch đũa, “Cho nên hai người bớt thắc mắc đi.”
“Nàng ta không có yêu khí, chẳng lẽ là yêu quái cực kỳ lợi hại?” Liễu công tử nhíu mày, “Lúc cứu nàng ta, ta có chạm vào nàng ta, nếu nàng ta là yêu vật, không có chuyện ta không phát hiện ra được. Bất kể là hơi thở, nhịp tim hay nhiệt độ, nàng ta chỉ là người thường.”
“Không phải yêu vật, nhưng có yêu độc.” Chiếc đũa trong tay Đào Yêu xoay cực kỳ nhanh, “Ta nói thế, nếu Hạ Sơn hỏi được những thông tin có ích, nghĩa là mạng nàng ta vẫn chưa tận, ta kiếm ra và chữa trị cho yêu quái thì nàng ta được hưởng lây. Còn nếu hắn ta không hỏi được gì thì chúng ta ăn no rồi đi.”
Lắm Lời thì thầm: “Cho dù Hạ công tử không hỏi được gì thì cô tự đi hỏi được mà. Người hành nghề y các cô xưa nay luôn nói vọng, văn, vấn, thiết(1) đó thôi!”
(1) Vọng, văn, vấn, thiết: Nhìn, nghe/ngửi, hỏi, sờ nắn.
“Cậu thì biết cái gì?” Đào Yêu lườm cậu, “Đừng nói nhảm nữa, chúng ta đi thôi.”
Vừa dứt lời, Hạ Sơn vội vàng chạy ù vào tiệm.
“Đào đại phu, tôi… tôi về rồi…” Vì chạy quá nhanh, Hạ Sơn thở hổn hển, mặt tái nhợt.
Lắm Lời nhanh chóng đỡ hắn ngồi xuống, rót cho hắn chén nước.
“Đưa nàng ta về nhà rồi?” Đào Yêu hỏi.
Hắn uống cạn chén nước, câu trả lời lại là: “Không ngờ, không thể ngờ.”
“Không ngờ cái gì?” Lắm Lời vội hỏi, “Nữ thí chủ có chỗ không ổn?”
“Tôi đưa nàng ấy về Mã gia thì mới biết Mã lão thất đã viết thư bỏ vợ, nói Mã gia nương tử không có con nối dõi tông đường nên đã danh chính ngôn thuận đuổi nàng ấy ra khỏi nhà, mấy hôm trước đã cưới phu nhân mới rồi.” Hạ Sơn liên tục than thở, “Uổng công ta nghĩ họ là đôi vợ chồng tôn trọng lẫn nhau, vậy mà Mã lão thất lại trở mặt vô tình, nói bỏ vợ là bỏ ngay.”
“Bỏ vợ?” Liễu công tử cười, “Vậy là cậu không đưa nàng ta về nhà?”
“Chứ sao.” Hạ Sơn nhíu mày, “Mã lão thất còn trách ta nhiều chuyện, nói nàng ấy và Mã gia đã cắt đứt quan hệ, tái hôn tùy ý, sống chết mặc kệ, đuổi ta và nàng ấy ra khỏi nhà.”
“Chậc chậc, hay cho câu tái hôn tùy ý, sống chết mặc kệ.” Đào Yêu tiếp tục nghịch đũa, “Người bên gối đêm qua, hôm nay chẳng quen biết. Tình người bạc bẽo, cũng chỉ vậy thôi.”
“Cũng may nha hoàn của hắn ta còn có lương tâm, đuổi theo tôi lén đưa y phục của Mã gia nương tử cho tôi, nói chủ mẫu chưa từng bạc đãi nàng ta, hôm nay rơi vào cảnh này, nàng ta thấp cổ bé họng, tuy bức xúc nhưng chẳng làm gì được, chỉ bèn mặc vậy thôi.” Hạ Sơn nói tiếp, “Tôi nhớ lời dặn dò của Đào đại phu, tóm lấy nha hoàn hỏi thăm một phen.”
“Nàng ta nói cho ngươi biết cái gì?” Đào Yêu hỏi.
“Nàng ta nói Mã gia nương tử vô cùng hiền lành, lão gia nói gì cũng nghe theo, chưa bao giờ trái ý, tam tòng tứ đức, không bạc đãi người hầu. Nhưng lão gia cứ luôn xa cách nàng ấy, năm ngoái lão gia dẫn một cô gái xứ khác về nói muốn nạp cô ta làm thiếp, tuy nàng ấy khó chịu nhưng cũng không buông một lời oán trách, chỉ nói lão gia vui là được. Ai ngờ cô gái xứ khác kia còn chưa vào cửa đã bệnh chết, lão gia oán hận, đổ lỗi là tại Mã gia nương tử khắc cô ta, dần dà hắn ta càng ngày càng lãnh đạm với nàng ấy.” Hạ Sơn dừng một chút, hạ thấp giọng, “Sau đó, Mã lão thất muốn bỏ vợ, vậy là viết thư bỏ vợ ngay. Mã gia nương tử cay đắng nhưng trừ việc chiều theo ý phu quân, nàng ấy không thể làm gì khác. Nha hoàn nói chủ mẫu hàng đêm rơi lệ, than thở, chỉ ra ngoài khi muốn đi cầu nguyện ở miếu, có lần còn đi tới tận ngôi miếu thần tài ở ngoài trấn.”
“Cầu nhân duyên sao lại đi miếu thần tài?” Liễu công tử thấy lạ, “Chẳng lẽ vị phu nhân này tuyệt vọng đến mức cái gì cũng thử ư?”
“Không không, nàng ấy không đi miếu thần tài.” Hạ Sơn liên tục xua tay, “Bên cạnh miếu thần tài có một cái giếng cổ, truyền thuyết kể là do thần tiên để lại, có linh khí, chỉ cần đi tới đó ném tiền xu và cầu nguyện vào đêm có trăng thì điều ước sẽ thành hiện thực. Tất nhiên đó chỉ là truyền thuyết dân gian thôi, bình thường cũng có mấy kẻ côn đồ tới đó, đùa cợt ném tiền xu cầu nguyện, điều ước có thành hiện thực hay không thì không biết. Nha hoàn nói đến cả lời đồn đó mà chủ mẫu cũng muốn thử, có thể thấy là người không kiên định. Nàng ta còn nói vốn dĩ hôm đó nàng ta định đi cùng chủ mẫu, nào ngờ giữa đường giẫm phải đá nhọn nên bị đau chân, chủ mẫu bèn bảo nàng ta ngồi ở ven đường nghỉ ngơi, nàng ấy sẽ đi tới miếu một mình. Họ đi vào buổi sáng, nhưng quá nửa đêm nha hoàn vẫn chưa thấy nàng ấy quay lại, sợ có điều không may xảy ra, bèn gom hết can đảm đi tìm chủ mẫu. May là tìm không lâu lắm thì thấy chủ mẫu tự quay về, có điều lại không nói năng gì cả, nha hoàn hỏi