Trăng tròn đêm rằm, gió đêm se lạnh, Đào Yêu đứng trước miếu thần tài không quá to, tay nghịch cành cây.
“Cách miếu thần tài hai trăm bước về phía bắc có cái giếng cổ nằm dưới cây hòe, được xây bằng đá xanh, bốn mùa lạnh lẽo…” Đào Yêu đứng tại chỗ xoay tròn, nhánh cây chỉ về phía trước: “Bắc…”
Liễu công tử nhanh chóng ôm lấy bả vai nàng: “Cô chỉ về hướng nam rồi.”
Lắm Lời và Cút Xéo cùng thở dài.
Đào Yêu lúng túng hất tay Liễu công tử: “Ta biết đó là hướng nam, chỉ thử xem các huynh có mù quáng đi theo ta hay không thôi.”
Liễu công tử cực kỳ khinh thường.
Ba người một cáo đi về hướng bắc của miếu thần tài, vừa đi vừa tìm cây hòe, ở đó có cái giếng cổ. Quả nhiên còn chưa đến hai trăm bước đã nhìn thấy một gốc cây hòe bị sét đánh một nửa cùng một cái giếng bình thường nằm dưới tàn cây cách đó không xa. Song, ở chỗ cây hòe đặt một cái gánh thường nhìn thấy ở đầu đường, một bên là bếp lò, trên lò đặt một cái nồi, trong nồi nghi ngút khói, một bên là cái mâm đựng chén và rau, bên cạnh kê cái bàn nhỏ, bốn cái ghế. Một người đàn bà mặc váy xanh, mái tóc đen búi sau đầu cầm cái muôi gỗ, đưa lưng về phía họ, đang lau bàn.
Quán ăn khuya?!
Liễu công tử và Lắm Lời hít vào, đồng thanh: “Thơm quá.”
Nghe tiếng bước chân của họ, người đàn bà vừa lau bàn vừa nói: “Món chính tối nay là cháo cải thìa, mời các khách quan ngồi đây, cháo sắp ăn được rồi.”
Đào Yêu nhìn cái nồi nóng hổi, nói: “Muộn thế này rồi mà đại tẩu vẫn còn bày quán ư?”
“Tôi chỉ là một nữ nhân bình thường, ban ngày không giành được chỗ bán, đành chịu vất vả hơn, bán vào ban đêm vậy.” Người đàn bà quay mặt lại, cười tít mắt nhìn họ, “Ở đây tuy vắng vẻ nhưng có không ít người đi ngang vào ban đêm, cũng thường có các tiểu thư, công tử đến ném tiền vào giếng, họ nói cầu nguyện trước giếng vào đêm trăng thì điều ước sẽ thành hiện thực. Thường thì họ sẽ ghé vào quán của dì Vân ăn chén cháo bát mì cho ấm người rồi mới về nhà, buôn bán cũng không tệ.”
Đó là người đàn bà chừng ba mươi tuổi, giọng điệu trôi chảy không to không nhỏ, tuy ngũ quan bình thường nhưng sáng sủa.
Người đàn bà tự xưng là dì Vân cũng đánh giá họ một phen, cười nói: “Tối nay có trăng, các vị khách quan cũng tới đây ném tiền cầu nguyện đấy à? Hay là ngồi xuống đây, cháo quán tôi vừa ngon vừa rẻ.”
“Cũng được, vậy cho mỗi người một chén đi.” Đào Yêu cười hì hì ngồi xuống.
“Được.” Dì Vân vội vã lấy chén, nhanh tay múc ba chén cháo đặt lên bàn, sau đó nhìn Cút Xéo trong lòng Lắm Lời, cười nói: “Chú chó con này lạ quá, nửa đen nửa trắng, tôi còn thừa cục xương, không biết nó có ăn không.”
Lắm Lời trợn to mắt, nói: “Cái gì nó cũng ăn ạ.”
Dì Vân cười, nói: “Vậy được rồi, để tôi lấy cho nó.”
Nói xong, bà xoay người lấy cục xương đã được hầm chín trong gánh ra, gõ vào cái mâm rồi quăng xuống đất, Cút Xéo lập tức nhảy ra khỏi lòng Lắm Lời, gặm say sưa.
“Dễ nuôi quá.” Liễu công tử cầm thìa khuấy chén cháo nóng hổi.
“Dì Vân bán ở đây bao lâu rồi?” Đào Yêu thổi nhẹ chén cháo của mình, “Nghe giọng của dì không giống người địa phương lắm.”
Dì Vân lau tay, nói: “Tôi là người phương Bắc, theo chồng chuyển đến trấn Ô Đầu, bán ở đây gần một năm rồi.”
Đào Yêu tiếp tục thổi cháo: “Dì Vân vất vả thế này mà phu quân dì không đến giúp đỡ à?”
“Ông ấy cũng bận lắm.” Dì Vân quay đầu lại, cười, “Cháo của tôi phải ăn lúc còn nóng chứ để nguội không ngon đâu.”
Lắm Lời húp một miếng, tấm tắc khen: “Ngon quá.”
“Thế à?” Đào Yêu tỏ ra không tin, nói với Liễu công tử, “Huynh nếm thử xem, nếu ngon thật thì ta ăn.”
Liễu công tử chậm rãi ăn một thìa, gật đầu: “Không tệ.”
“Cô nương cứ an tâm mà ăn, tay nghề của dì Vân không tệ đâu.” Bà đi tới bàn, đặt chai nước tương xuống trước mặt Đào Yêu, “Nếu cô nương sợ nhạt thì rưới thêm vài giọt nước tương là được.”
Đào Yêu chăm chú nhìn tay bà, chợt nói: “Ta thấy tay dì Vân tốt quá, có phúc ghê.”
Dì Vân hứng thú hỏi: “Cô nương còn biết xem bói?”
“Nào, dì ngồi xuống đây.” Đào Yêu chuyển tới băng ghế dài, vỗ nhẹ xuống ghế, “Không dối dì Vân, cha ta là thầy bói, từ nhỏ nghe nhiều nên cũng hiểu được chút ít.”
“Thật ư?” Dì Vân ngồi xuống cạnh nàng, giơ tay phải ra, “Vậy cô nương xem giúp tôi với.”
“Dì Vân muốn xem cái gì? Tài vận?” Đào Yêu nói như thật, hoàn toàn phớt lờ ánh mắt thắc mắc của Liễu công tử và Lắm Lời.
Dì Vân thoáng ngớ người, nói: “Xem nhân duyên đi.”
“Được.” Đào Yêu nâng bàn tay bà trong tay mình, đầu ngón tay vuốt dọc theo đường chỉ tay của bà, “Dì Vân, ta thấy dì bấp bênh nửa đời người, e là không được chết già, nhân duyên cũng sớm biến thành khói bụi.”
Dì Vân nhướn mày, nhanh chóng rụt tay về, không vui nói: “Cô nương nói bậy bạ gì đó! Phu quân tôi còn sống, hai vợ chồng vui vẻ hòa thuận, cô nói thế chẳng khác nào trù ẻo tôi.”
“Thiếu cái gì sẽ hỏi cái đó.” Đào Yêu cười, tay vân vê nghịch bím tóc của mình, “Phu quân dì còn sống, nhưng dì lại chết rồi.”
Leng keng, leng keng. Đúng lúc này chiếc chuông vàng trên cổ tay nàng bỗng cử động, tiếng ngân lảnh lót trong làn gió đêm dưới ánh trăng. Liễu công tử và Lắm Lời đều biến sắc.
Dì Vân nghe vậy càng thêm tức giận, đứng phắt lên, trách mắng: “Tiểu cô nương này thật kỳ lạ, toàn nói bậy nói bạ.”
Đào Yêu chỉ cười, không nói gì.
Đột nhiên, dì Vân gãi toàn thân cứ như người có rận.
“Ngứa quá…” Bà càng gãi càng ngứa, giống như muốn cào rách lớp da của mình, từng luồng khí đen bốc ra khỏi những vết rách mang theo mùi hôi thối nồng nặc.
Cùng lúc đó, Lắm Lời hét to, nghiêng đầu, nôn thốc nôn tháo, Liễu công tử cũng tái mặt, che miệng cố gắng chịu đựng chứ không vật vã như Lắm Lời.
Nhìn lại chén cháo trên bàn, bên trong nào phải cháo cải thìa mà chỉ là chén nước đục ngầu, bên trong có mấy con sâu đen đang ngọ nguậy. Cục xương mà Cút Xéo gặm cũng chẳng phải là xương mà là đá.
Về phần dì Vân, bà chẳng sạch sẽ sáng sủa như ban nãy nữa mà áo quần rách bươm, cả người tản ra mùi hôi thối của hài cốt, tóc như cỏ khô, mặt biến thành đầu lâu, da khô quắt.
Dì Vân đau đớn chỉ vào Đào Yêu, giận dữ: “Ngươi bỏ cái gì lên người ta?”
“Chậc chậc, xem dáng vẻ như muốn ăn thịt người của dì kìa. Sao, muốn đánh nhau với ta?” Theo mỗi động tác của nàng, chiếc chuông vàng trên cổ tay phát ra âm thanh như cười nhạo: “Nhưng ta tốt bụng nhắc nhở một câu, ta không đánh nhau với con người.” Nàng ngừng lại, ngẩng đầu cười với dì Vân, “Vì trước khi ta ra tay, họ đã chết rồi.”
“Ngươi…” Luồng khí đen trên người dì Vân càng lúc càng đậm, càng lúc càng nhiều, bà ta đau đớn tru tréo, ngay cả cử động cũng không được.
Liễu công tử nhíu mày, kéo Lắm Lời qua một bên, cảnh giác quan sát hài cốt không biết an phận kia, đồng thời bịt kín mũi mình vì trong không khí có mùi rất hôi thối.
Chỉ chốc lát sau, khí đen dần phai nhạt, vang lên mấy tiếng “ken két”, hài cốt không gắng gượng nổi nữa, đổ xuống thành một đống xương khô.
Một con sâu đen dài chưa tới một tấc mềm nhũn như con tằm lén lút bò ra khỏi bộ xương, song, còn chưa kịp chạy trốn đã bị Đào Yêu bắt lấy. Nàng ụp hai bàn tay vào nhau, lúc mở ra thì không thấy con sâu đâu nữa, lòng bàn tay chỉ còn lại nhúm bụi đen tỏa ra ánh sáng xanh bên dưới ánh trăng.
Đào Yêu vội vàng moi tờ giấy bạc từ trong túi vải ra, cẩn thận bọc bụi đen lại, gấp giấy, sau đó hài lòng búng mấy cái vào gói giấy, chống nạnh cười to: “Không ngờ lại có được loại thuốc tốt thế này.”
Gánh hàng, bếp lò, bàn ghế thoáng chốc biến mất như bị gió quét đi.
Liễu công tử buông mũi ra, nôn khan một hồi, mắng: “Toàn là yêu khí!”
Lắm Lời nhăn mặt hỏi hắn: “Ban nãy chúng ta ăn mấy con sâu kia?”
Đào Yêu xoa cái đầu trọc lóc của cậu: “Yên tâm đi, sâu mẹ chết rồi, mấy đứa con của nó không gây hại được gì nữa đâu, ngày mai cậu thải ra là xong ấy mà.”
“Đào Yêu! Cô đã nhìn ra bộ mặt thật của nó ngay từ đầu rồi!” Lắm Lời vẫn thấy buồn nôn, trách cứ, “Vậy tại sao cô lại để bọn ta ăn cháo?!”
“Nếu không ăn, nhỡ nó đề phòng thì sao? Nó không đề phòng, ta mới rắc vài thứ lên ghế được chứ.” Đào Yêu nhún vai, “Cậu còn khen ngon đấy thôi.”
Lắm Lời lại nôn thốc nôn tháo.
Liễu công tử không cam lòng: “Sao lại thế chứ! Yêu khí nồng nặc thế mà, không lý nào ta lại không cảm nhận được!”
“Không thể trách huynh vô dụng được, là do loại yêu quái này đặc biệt quá thôi.”
“Con sâu này là…”
“Ứng Thanh.” Đào Yêu giơ gói giấy lên, “Những người sống hèn mọn sau khi chết đi, nếu được chôn ở nơi dung hòa mộc hỏa, cộng thêm bị nước thấm vào thì có thể sản sinh ra Ứng Thanh.” Nàng ngoái đầu nhìn cây hòe già, nói: “Nếu đoán không nhầm thì gốc cây hòe này là nơi chôn cất dì Vân, nhưng vì đã quá lâu, không có ai coi sóc nên mới không nhìn ra mộ phần. Vốn cũng không có gì, nhưng ai bảo người của trấn Ô Đầu lại xây miếu thần tài hợp hướng với cây hòe này chứ. Hằng ngày nhang khói ngập tràn, sinh sôi thành vùng đất dung hòa mộc hỏa, hơn nữa trong cái giếng cổ lại có nước, điều kiện tốt thế, không sinh ra một con Ứng Thanh thì thật có lỗi với tạo hóa.”
“Cô còn cười được!” Lắm Lời lấy tay áo lau miệng, “Ứng Thanh là gì?