“Buông phu nhân ra.”
Thanh kiếm sáng loáng chỉa thẳng vào Đào Yêu, ánh nắng sớm mai xuyên qua cửa sổ rơi lên mũi kiếm cùng chiếc mặt nạ đằng sau nó, mùa hè nóng bức, sự sinh sôi bị đè nén.
“Ngươi tới nhanh ghê. Ta còn chưa đánh bà ta mà ngươi đã nghe động tĩnh rồi.” Đào Yêu khoác tay lên vai Ôn phu nhân, còn Ôn phu nhân không dám cử động, cắn chặt răng nhìn cứu binh.
“Thuận mua vừa bán, lấy tiền rồi lại đòi người?” Nam nhân áo đen lạnh lùng nói, “Đây cũng không phải là việc mà người đàng hoàng sẽ làm.”
“Ta nói ta đàng hoàng bao giờ?” Đào Yêu cười, “Nhưng mà phải nói rõ, ta là thuận mua vừa bán với ngươi, ta bán tiểu hòa thượng cho ngươi chứ không phải cho bà ta, hôm nay bà ta bắt tiểu hòa thượng, ta thấy sao cũng không đúng, vì vậy không bằng đưa tiểu hòa thượng về đây, chúng ta lại bàn chuyện mua bán lần nữa.”
“Cô còn nhỏ nhưng nói chuyện thật quá vô lại. Nếu còn vô lễ với phu nhân nhà ta, đừng trách kiếm của ta vô tình.” Nam nhân áo đen giơ kiếm đã lâu nhưng thanh kiếm không hề bị lung lay, tay của hắn vững chắc hệt như con người của hắn vậy.
“Ta ấy mà, chưa đánh nhau với ai bao giờ, ngươi biết tại sao không?” Đào Yêu vẫn tiếp tục cợt nhả, nàng càng như vậy, Ôn phu nhân càng như gặp đại địch, hơi thở dần hoảng loạn.
Nam nhân áo đen không trả lời.
Thấy hắn phớt lờ mình, Đào Yêu nhún vai, bày ra vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc và chân thành, nói: “Bởi vì thường thì trước khi ta ra tay, họ đã chết rồi.”
Vì mang mặt nạ nên không nhìn thấy vẻ mặt hắn, chỉ thấy bàn tay trái nép bên hông siết chặt lại.
“Cô không muốn ra tay.” Nam nhân áo đen chợt nói, giọng điệu chắc chắn: “Ít nhất tới giờ phút này, cô không hề có ý định giết người.”
Đào Yêu cười: “Hiểu ta thế cơ à?”
“Chuông vàng không reo, Diêm Vương không tới.” Nam nhân áo đen gằn từng chữ, “Trước kia quá hấp tấp, không nhìn ra thân phận của cô, là ta đã sai sót.”
“Bây giờ thì sao, có cảm thấy cực kỳ vinh hạnh không?” Đào Yêu cười như con cáo trộm được gà, “Có điều nếu ta không muốn ngươi nhận ra ta thì ngươi sẽ không bao giờ nhận ra ta.” Nụ cười của nàng chợt lạnh lẽo, “Ngươi đúng là hộ vệ có trách nhiệm, không lúc nào là không chú ý tới phu nhân nhà mình, gió thổi cỏ lay một tẹo là đã có thể từ trên trời giáng xuống, không dễ để làm được vậy đâu.”
Nàng vừa dứt lời, bỗng vang lên tiếng “keng”, thanh kiếm rơi xuống.
Nam nhân áo đen quỳ một chân dưới đất, kiên quyết nói: “Ta không phải là đối thủ của cô, nên ta chỉ có thể dùng cách thức nhục nhã này để cầu xin cô đừng làm tổn hại phu nhân ta.”
“Tần quản gia…” Rốt cuộc Ôn phu nhân cũng phát ra tiếng, vừa tức giận vừa tuyệt vọng, gọi trong bất lực.
“Giao tiểu hòa thượng ra đây, chuyện sau đó chúng ta nói sau.” Đào Yêu lạnh lùng nhìn nam nhân chủ động chịu nhục quỳ trên mặt đất, phải quan tâm và lo lắng nhường nào mới khiến người như thế vứt bỏ tôn nghiêm của mình? Hắn quả thực hết lòng với nữ nhân này.
“Không được!” Ôn phu nhân cắn chặt răng, kiên định lắc đầu, “Cô không thể đưa nó đi. Ta sẽ không nói cho cô biết nó ở đâu đâu.”
Đào Yêu giận tái mặt: “Đã biết thân phận của ta thì mi nên hiểu ở chỗ ta, mi không có tư cách phản đối.”
“Cô giết ta đi.” Ôn phu nhân hít sâu một hơi.
“Mi ngang ngược đấy.” Đào Yêu cười, cảnh sắc bên ngoài ô cửa sổ đã sáng choang, ánh nắng rực rỡ cách nơi nàng đứng không xa, “Nếu ta không vui, rất có thể Ôn gia các người không tồn tại nữa đâu.”
“Phu nhân, người…” Nam nhân áo đen lo lắng nhìn bà ta.
Ôn phu nhân kiên quyết nói: “Tần quản gia, ngươi theo ta nhiều năm, biết rõ nguyện vọng lớn nhất của ta là gì mà.”
“Nhưng Đào Yêu muốn lấy mạng của người.” Nam nhân áo đen siết chặt nắm đấm, khớp xương kêu răng rắc, “Nàng ta giết yêu như chớp… không bao giờ nương tay.”
“Ta chỉ muốn ngươi giữ kín miệng.” Ôn phu nhân kiên định.
Nghe vậy, Đào Yêu nheo mắt lại: “Ảo Cơ, mi đúng là con yêu quái cố chấp không biết tốt xấu.”
“Đừng!” Nam nhân áo đen nhận ra nguy hiểm, trong chớp mắt nhặt kiếm đứng lên.
Trong khi họ giương cung bạt kiếm, một bóng dáng màu xanh hiện ra ở góc tường. Liễu công tử một tay ôm ngực, một tay vịn tường, mặt mày trắng bệch, thở hổn hển.
Đào Yêu chê bai nhìn hắn: “Sao trông huynh cứ như sắp chết đến nơi vậy…”
“Khó chịu, buồn nôn. Thuốc của cô rởm quá.” Liễu công tử phất tay với nàng, “Ta tìm được tiểu hòa thượng rồi.”
Ôn phu nhân tái mặt: “Ngươi là ai?”
“Hắn là bệnh nhân bị đưa đến đây với ta đấy.” Đào Yêu trả lời thay cho Liễu công tử, “Ban nãy mi tập trung nói chuyện với ta quá nên đã không phát hiện cái giường phía sau có kẻ thích đi dạo nhà người khác.”
“Từ bao giờ Đào Đô lại kết bạn với yêu vật?” Nam nhân áo đen lạnh lùng quan sát Liễu công tử.
Liễu công tử hừ một tiếng, phớt lờ hắn ta.
“Thuốc là thuốc tốt, từ đầu ta đã dặn huynh là không được làm gì rồi mà.” Đào Yêu trừng mắt, nhìn phía sau Liễu công tử, “Tìm được rồi à, người đâu?”
Liễu công tử mệt mỏi lắc đầu: “Không cứu ra được.”
Đào Yêu cau mày.
Nghe hắn nói vậy, Ôn phu nhân thả lòng người, mỉm cười.
Đào Yêu ngẫm nghĩ, nói với Liễu công tử: “Dẫn đường.” Dứt lời lại khoác vai Ôn phu nhân: “Phu nhân cũng đi cùng đi, mi mà không ở gần ta, ta sợ ta mà không vui thì sẽ rắc thuốc làm mục rữa xương thịt lên người mi hoặc là người thân của mi đó.”
Ôn phu nhân cắn răng không nói gì.
“Đi theo ta, ở nơi rất sâu dưới mặt đất.” Liễu công tử đi ra cửa phòng, “Cửa vào nằm ở gian phòng cách vách phía đông.”
“Huynh có cần đỡ đi không?” Đào Yêu nhìn bước chân nặng nề của hắn.
“Bớt lời đi, ta thấy khỏe hơn rồi.” Liễu công tử nói mà không ngoảnh đầu lại.
Đào Yêu cười, đẩy Ôn phu nhân: “Đi thôi phu nhân.”
Ôn phu nhân chỉ có thể bị ép đi theo.
***
Giấu mật thất tận sâu dưới lòng đất thế này coi như cũng tốn công…
Trong gian phòng có phong cách cổ xưa rộng rãi, vật dụng tinh xảo, gia cụ cầu kỳ, ngoài phòng treo một cây đèn không mờ không tỏ giúp căn phòng dưới sâu lòng đất được bao trùm trong ánh sáng dễ chịu. Nếu căn phòng này không đỏ rực thì hẳn là sẽ còn dễ chịu hơn. Trên cửa sổ dán chữ hỷ đỏ rực, cửa tủ cũng vậy, muốn tạo không gian hạnh phúc nhưng hiệu quả lại khiến người ta chẳng vui vẻ nổi.
Trên chiếc giường gỗ lim to, Lắm Lời và cô nương mười bảy, mười tám tuổi nằm kề nhau, đắp chiếc chăn long phượng, nhắm nghiền mắt ngủ say, cánh tay trái và tay trái mỗi của mỗi người để lộ ngoài chăn được cột chặt với nhau bằng sợi tơ nửa đỏ nửa đen, đầu sợi tơ được nối với gân xanh từ tay trái của người già. Chủ nhân của cánh tay này đang ngồi cách giường mấy bước, khoảng tám mươi tuổi, mặc bộ quần áo màu đỏ kỳ dị, gần như chỉ còn da bọc xương, vì bị trói chặt nên càng giống bộ thịt sấy. Trước mặt bà lão bày bàn thờ, cái lư hương có hình thù quái dị đè lên các loại bùa chú đủ màu sắc, trong lư hương không biết đốt cái gì mà tản ra mùi khét khó chịu.
Đào Yêu đẩy Ôn phu nhân ra, không hỏi bà lão là ai mà đi thẳng tới giường, sờ trán Lắm Lời, vén mí mắt của cậu lên, khi tầm mắt nàng rơi xuống sợi dây trói hai người thì nhíu mày.
“Lắm Lời!” Nàng vỗ nhẹ mặt cậu.
Đáp lại nàng chỉ là tiếng hít thở yếu ớt của Lắm Lời.
“Gọi không tỉnh.” Liễu công tử lắc đâu, “Cô có nhìn thấy dấu tay trên mặt nó không? Hồi nãy ta đánh đó.”
“Huynh không sợ đánh chết nó à?” Đào Yêu trừng hắn, nhìn cụ bà phía sau, bĩu môi: “Huynh trói?”
Từ lúc họ tiến vào tới bây giờ, bà lão vẫn im lặng, mở hờ mắt, đôi ngươi màu xám đục trấn tĩnh quá mức, quan sát mỗi động tác của họ, không hề hoảng loạn, giống như họ chỉ là những đứa trẻ đi nhầm phòng.
“Chỉ có thể trói lại trước.” Liễu công tử lạnh lùng nhìn bà lão, “Tới đây thì thấy ba người, căn phòng toàn màu đỏ, thêm cả hỉ phục trên người Lắm Lời và cô nương kia, thì có thể đoán đây là thuật hợp hôn. Nhưng thấy cứ là lạ. Cô nhìn kỹ ngón trỏ tay trái của bà ta đi.”
“Ngón trỏ?” Đào Yêu cúi đầu nhìn, sợi tơ trói chặt Lắm Lời và cô nương kia kéo dài xuống giường, rối bù nằm trong tay bà lão. Nàng chăm chú nhìn kỹ, sắc mặt khẽ biến đổi, sợi tơ này không chỉ đơn giản quấn quanh ngón tay bà lão mà là “mọc” ra từ ngón trỏ của bà ta. Sợi tơ rất mảnh, chui ra từ bên dưới lớp da, dài vô tận, phân thành hai nhánh trói hai người khác lại với bà ta.
Đào Yêu đứng dậy, nhanh chóng quay lại chỗ Lắm Lời, nâng tay cậu lên, quả nhiên, sợi tơ không chỉ quấn tay cậu mà còn chia thành hai nhánh đâm vào đầu ngón tay cậu và cô nương kia.
Nàng nhướn mày.
“Công tử, cậu trói ta chặt quá, có thể thả ta ra được không?” Bà lão chợt nói, cười toe toét để lộ hàm lợi không có lấy một cái răng, nở nụ