Khi nó và tên Huy trở lại quán cũng là lúc nó hết giờ làm việc và thằng Bi cũng đã đứng chờ sẵn. Vừa lon ton chạy tới chỗ thằng Bi, chưa kịp nhận lấy cái mũ bảo hiểm , nó đã bị tghằng Bi tra khảo.
-Em vừa đi đâu với tên kia thế?
Ngơ ngác một hồi lâu trước câu hỏi của thằng Bi, cố nhịn cười, con bé trưng ra bộ mặt thản nhiên.
-Sao? Anh ấy đẹp trai lắm phải không?
-Gì chứ? Nói cho em biết người yêu của em chẳng hề thua kém gì tên đó đâu!
Thằng Bi chẳng hề nhường nhịn mà đốp chát lại ngay. Từ lúc quen nhau đến giờ cũn gần 2 tháng, nó mới nhận ra đằng sau vẻ ít nói, lạnh lụng của thằng Bi là một bộ mặt rất trẻ con, háo thắng!
-Xì! Người ta chỉ đùa thôi “ông tướng” à… - Cái Su bĩu môi.
Như thể biết thằng Bi không dễ chọc vào, con bé liền xuống nước làm hòa. Vừa định leo lên xe, thì con bé đã bị thằng Bi cản lại, khiến nó ngày càng ngơ ngác. Không phải hắn giận thật đó chứ? Ngay lập tức, thằng Bi liền ném cho nó một con khủng lo màu xanh, mắt lòi mà hôm trước nó đã nhìn thấy trong phòng hắn? Gì chứ, hắn keo kiệt đến mức lấy quà của người khác tặng hắn rồi giờ đem tặng nó sao?
Thấy nó nhíu mày, thằng Bi liền hỏi:
-Không thích sao?
-Này! Anh kibo vừa thôi. Sao lại lấy đồ người tặng anh rồi giờ tặng cho tôi?
Vốn là người thẳng thắn, con bé liền hỏi dù biết có hơi vô duyên! Nhưng nó với thằng Bi cũng đâu còn xa lại gì đâu chứ?
Hiểu được vấn đề, thằng Bi liền dửng dưng đáp lại.
-Ừ. Người ta tặng nhưng anh không thích! Thấy nó giống em nên tặng em!
Như điên tiết lên, nó chẳng nói chẳng rằng gì liền cầm con khủng long to bự trên tay quất túi bụi vào thằng Bi. Do ngồi trên xe nên thằng Bi “lãnh đạn toàn tập”, chẳng thể né đi đâu… Và lần này đến lượt thằng Bi xuống nước.
-Giận à? Đùa với em một chút thôi. Con khủng long àny mua từ lúc Noel, vốn muốn tặng em nhưng lại bị em chơi một vố…
-Kệ anh!
Vừa nói, con bé vừa lườm thằng Bi, một tay ôm con khủng long, một tay giật lấy cái nón bảo hiểm leo lên xe. Dù ngàoi mặt tỏ vẻ giận dỗi thế thôi nhưng thực ra con bé đã rất khổ sở để nín cười. Câu nói vừa rồi của thằng Bi chứng tỏ hắn đã bị “sập bẫy” từ rất lâu rồi. Nhưng đối với nó, điều này bây giờ không còn quan trọng!
-Này! Mẹ anh bảo dẫn em về nhà, giới thiệu với mọi người…
Câu nói của thằng Bi khiến nó phun ra chỗ hamburger mà mình vừa tống vào miệng. Vội vã cầm lấy ly nước trên bàn uống một hơi, sau đó nó lại giương cặp mắt như không thể tin được nhìn thằng Bi.
-Qua nhà anh ẹ anh chê tôi à? Nói à biết, cái gì tôi cũng không biết làm.
Cái Su phụng phịu trả lời. Vừa nói, nó vừa giương cặp mắt như ủy khuất nhìn thắng Bi khiến mọi người trong Lotteria đều hướng về hai đứa mà nhìn.
Ngày nào cũng vậy, sau khi học ở trường xong, có hôm thì trưa đi làm tới sáu giờ rồi kiếm gì đó ăn, bảy giờ lại học thêm. Hôm nào làm ca tối thì nó sẽ học thêm vào buổi chiều. Đó chính là hậu quả của việc “đợi nước đến chân mới nhảy”. Nếu ngay từ đầu năm nó siêng năng một tí thì cuối năm đã không e ngại việc thi lại chắc chắn không xảy ra… Không chỉ riêng gì nó mà hầu như tất cả đều đang chạy nước rút dọc xuôi ở các trung tâm học thêm… Chính vì vậy mà thằng Bi thường càu nhàu việc nó đi làm, cứ bảo nó nghỉ, nhưng nó nhất quyết không đồng ý. Nó ngang bướng tới mức khiến thằng Bi phải chịu thua và hằng ngày đều đưa rước, rồi lo cho nó ăn hệt như bảo mẫu thứ thiệt!!!
-Em mà cũng biết sợ sao? – Thằng Bi trêu chọc.
-Không phải sợ…Nhưng mà…
Giọnng nó