Sau gần năm phút chật vật, đắn đo trước cổng nhà, nó cũng cố gắng đè nén sự lo lắng của bản thân, hít một hơi thật sâu để lấy sự can đảm bước vào nhà cùng thằng Bi. Dù đã nghe Rie và Yan nói mẹ thằng Bi là người vốn rất hiền, chỉ có ba thằng Bi là hơi nghiêm khắc một chút nhưng nó vẫn thấy lo lắng vô cùng…
Vừa bước vào bên trong thì đã có một dì giúp việc gần sáu mươi vui vẻ đỡ lấy hộp bánh từ tay nó, miệng cười vô cùng thân thiện khiến nó cũng nhẹ nhõm được phần nào!
-Hai đứa lại đây ngồi đi nào…
Hướng mắt về phía giọng nói vừa phát ra, nó trông thấy một cặp vợ chồng đang nhàn nhã ngồi trên ghế sôpha. Một người thì đang chăm chú vào tờ báo, một thì đang ung dung rót trà vào từng tách một. Trông cả hai có lẽ cũng trạc tuổi mẹ cô.
Ngoan ngoãn ngồi xuống chiếc ghế sôpha, nhận lấy tách trà từ tay mẹ thằng Bi, nó chỉ biết lí nhí cảm ơn. Nó có cảm giác dường như mọi ánh mắt hiện tại đều đổ dồn vào mình! Thậm chí ngay cả con kiki đang lười biếng nằm dài trên sàn nhà cũng chăm chú nhìn nó, không còn sủa ỏm tỏi như lần đầu nó đến!!!!
-Cháu tên My phải không? Hai đứa học chung lớp à?
-Dạ.
Nghe mẹ thằng Bi hỏi, nó chỉ biết ấp úng trả lời. Còn thằng Bi suốt buổi đều cố gắng nhịn cười một cách vô cùng khổ sở. Nhìn gương mặt nhăm nhúm vì cố nhịn cười của thằng Bi, cái Su thật chỉ muốn đánh hắn một trận. Ngày thường nhìn con bé lúc nào cũng “hổ báo” quen rồi, bây giờ đột nhiên như một con mèo bị mất hết móng vuốt, thằng Bi đúng thật là không tài nào nhịn cười nổi!!!
-Cháu vừa học vừa làm à?
-Dạ. Nhưng chỉ là làm ngoài giờ thôi bác ạ, thật ra cháu cũng không lấy việc làm làm chính, chỉ là có thể giảm đi một phần nào đó phụ thuộc vào dì, với lại cháu tấy đi làm cũng học được nhiều cái…
Câu trả lời của nó có vẻ khá được hai vị “phụ huynh” trước mặt hài lòng. Suốt buổi, bố thằng Bi chỉ thi thoảng gật đầu vài cái…
-Cháu ngồi đây chơi, để bác xuống bếp chuẩn bị vài món. Trưa cháu ở lại dùng cơm với gia đình bác nhé…
Vừa nói, mẹ thằng Bi vừa đứng dậy, xoay lưng vào bếp. Dù biết bản thân mình vào bếp sẽ chẳng làm được cái gì ra hồn, thế nhưng nó vẫn đứng dậy, xông xáo vào bếp trước sự ngăn cản của mẹ thằng Bi.
-Cháu cứ ngồi chơi. Hôm nay cháu là khách mà…
-Mẹ lên nghỉ ngơi đi. Hai con sẽ trổ tài nấu nướng cho bố mẹ xem…
Bà nghi hoặc nhìn thằng Bi trước lời tuyên bố đầy hùng hồn của hắn. Trước giờ, bà chưa từng thấy thằng quý tử này vào bếp… Sau một hồi phản đối, giành giật, cuối củng, mẹ thằng Bi cũng đành chịu thua trước hai đứa trẻ cứng đầu!!!
Loay hoay hơn nửa giờ, nó với thằng Bi cũng d5on ra được một bàn ăn mà theo nó nhận xét là…khá ổn!!! Ổn ở đây là vì hầu hết tất cả đều do thằng Bi nấu, nó chỉ có nhiệm vụ rửa rau, thi thoảng lấy vài món đồ giúp cho thằng Bi, chẳng khách gì một con phụ bếp!
-Cháu nấu ăn khá lắm.. Bình thường ở nhà đều là cháu nấu?
Nhìn mẹ thằng Bi gắp miếng thịt kho lên miệng, vừa gật đầu khen ngon khiến nỏ chỉ biết cùi đầu cười gượng gạo. Những món trên bàn hầu như đều là thằng Bi nấu, chỉ duy có cái nồi canh nhạt nhẽo, chẳng tí gì đậm đà kia là nó nấu! Ấy thế mà thằng Bi lại bảo nó nấu hết, hắn chỉ nấu có mỗi nồi canh ấy!
Nó đúng là có nấu ăn không ngon, nhưng nó cũng không thích đi giành lấy công lao của người khác đâu! Như không chịu đựng nỗi nữa, con bé liền ôm hết mọi dũng khí của mình