Jungkook được Taehyung đưa về trước nhà. Em nói lời cảm ơn một cách lịch sự rồi xuống xe, cũng vừa kịp lúc một chiếc motor tiến đến trước nhà Jungkook thì hướng ngược lại. Kang Min chầm chậm cởi mũ, ánh mắt nặng nề nhìn em.
19
Taehyung ngồi trong xe trông thấy cảnh này thì mỉm cười đắc ý rồi cho xe rời đi.
Jungkook chầm chậm tiến lại chỗ Kang Min.
"Anh nói bệnh mà, sao giờ lại ở đây?"
"Chuyện này là sao? Sao em đi cùng nó?"
Jungkook nhún vai.
"Tiện đường thôi ạ."
"Em nói không muốn dính líu đến nó mà—-"
Jungkook bình thản nhìn anh.
"Em nói thế bao giờ?"
3
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Em——"
"Chỉ là tiện đường đưa về thôi mà, em sẽ không để Taehyung có bất kì cơ hội nào nữa đâu, anh đừng lo."
1
Kang Min đưa ánh mắt phức tạp nhìn em.
"Có chắc không?"
Động tác mở cửa của Jungkook có chút khựng lại. Kang Min nhìn thấy chỉ nở một nụ cười nhạt.
"Nếu hắn ta đứng trước mặt em với vẻ mặt chân thành và nói lời xin lỗi, hoặc ôm em vào lòng sau đó thủ thỉ những lời ngọt ngào...em...sẽ không xiêu lòng chứ?"
4
"..."
"Ánh mắt của em không nói dối được đâu Jungkook, em rõ ràng vẫn còn tình cảm với Tae——"
"Đủ rồi! Anh về nhà nghỉ ngơi đi, em vào trước đây."
Kang Min thất thần nhìn bóng lưng Jungkook khuất sau cánh cửa, lồng ngực như hàng ngàn tảng đá chồng chéo lên nhau, nặng nề không chịu được.
Thật ra Kang Min đã nằm ở nhà cả ngày, dù rất mệt vì cơn sốt hành hạ nhưng vẫn lo không có ai đưa Jungkook về sau giờ học, anh đành gắng gượng lấy xe đến trường đón em. Nhưng vừa đến nơi đã trông thấy một cảnh tượng đau lòng, Taehyung đang đi cùng Jungkook, hắn còn tận tình cầm balo và mở cửa xe cho em, tất cả Kang Min đều được chứng kiến.
23
Sự chân thành của anh dành Jungkook suốt ngần ấy thời gian, vẫn không bằng một lần xuất hiện của Taehyung...
6
Kang Min chợt ho một trận dai dẳng vì lạnh, sau đó một mình đội mũ ra về dưới tiết trời âm độ, sự trống rỗng cho những lo lắng của anh suốt ngày hôm nay...
...
Jungkook vừa vào đến nhà đã ngồi sụp xuống sau cánh cửa, em chẳng biết bản thân tức giận vì điều gì nữa... Kang Min nói không hề sai, em vẫn chưa thể quên được Taehyung, nếu hắn thật sự nói lời xin lỗi hoặc ôm chặt em vào một lúc nào đó...chắc hẳn Jungkook sẽ thật sự mềm lòng.
2
Nhưng đó cũng chỉ là những suy nghĩ đơn thuần mà thôi, cứ nhìn vào hiện tại thì thấy, chẳng có một câu xin lỗi nào dành cho em cả. Taehyung vẫn chỉ đơn giản là tán tỉnh như lúc trước hắn vẫn làm vậy để có được người mình muốn... Thứ tình cảm giả tạo đó, một chút Jungkook cũng không thể tin nữa.
1
...
Trời bây giờ cũng đã hơn 6 giờ tối, Taehyung mặc chiếc áo khoác lên người như chuẩn bị ra ngoài, một lúc sau điện thoại lại reo lên.
"Nghe"
"Sao chưa tới? Tao gọi rượu rồi——"
"Mọi người uống đi, hôm nay tao ở nhà."
Sung Hoon bỗng có một phen chấn động.
"Gì vậy? Lên cơn nữa hả?!"
"Chỉ là hơi lười thôi, thế nha."
Dứt câu liền thẳng thừng cúp máy. Hắn bỏ điện thoại vào túi rồi ra khỏi nhà.
Sau đó ở bụi