Canh ba, trong khuê phòng của Kim Tịnh Ngọc.
Hai bên giường trướng rủ rèm che, còn có hương liệu tỏa hương nhè nhẹ.
Hương liệu cạn cũng đã lâu, nàng vẫn cứ nằm lăn qua lăn lại trên giường, không sao ngủ được.
Trong đầu nàng cứ hiện lên hình ảnh của Tư Dạ Hành Vũ, vẻ lạnh lùng phong nhã, cả vẻ điềm tĩnh của hắn khi ngồi đọc sách,...!Nhắc đến đọc sách, nàng chợt thở dài thườn thượt.
Bình thường giờ này có lẽ Tư Dạ Hành Vũ vẫn còn ở thư phòng đọc văn thư, nhưng hôm nay… rốt cuộc hắn vẫn còn ở thư phòng, hay đã chạy đến tình chàng ý thiếp bên Hoàng Ngọc Túc rồi?
Sống mũi nàng hơi cay cay, đáng lý ra Tư Dạ Hành Vũ có ở bên cạnh ai, yêu thích ai, làm việc gì thì có liên quan chút nào đến nàng đâu chứ.
Tại sao lòng vẫn buồn, tim vẫn đau như vậy? Không lẽ là nàng đã thích hắn?
Vừa nghĩ đến đây, Kim Tịnh Ngọc vội lắc đầu lia lịa, lý trí muốn đi ngược lại với trái tim mình, phủ nhận cảm xúc đặc biệt bản thân đã dành cho hắn.
Ban đầu nàng và hắn đã thỏa thuận không nảy sinh bất cứ tình cảm nam nữ nào, sao nàng có thể thích hắn được?
"Két…"
Cửa phòng đột ngột mở ra, Kim Tịnh Ngọc giật mình ngồi dậy, toàn thân quấn chăn, tròn mắt nhìn người vừa bước vào.
"Vương gia, chàng… sao chàng lại đến đây?"
"Bổn vương đọc sách ở thư phòng đến chán ngấy cả lên rồi, muốn đến đây thăm nàng một chút."
Kim Tịnh Ngọc chưa kịp mừng vì hắn đã không đến chỗ Hoàng Ngọc Túc, đã cố tỏ ra thật điềm tĩnh, phớt lờ đối phương.
Tư Dạ Hành Vũ từng lạnh nhạt với nàng thế nào, sao nàng có thể dễ dàng tha thứ cho hắn được.
"Vương gia, người cũng tùy tiện quá mức rồi đấy.
Khuê phòng của ta đã đóng cửa buông rèm, vậy mà người còn không thèm gõ cửa đã tự ý xông vào."
Tư Dạ Hành Vũ mặt dày tiến gần đến giường của nàng, cười trìu mến:
"Vương phi thật kì lạ, cửa phòng của nàng không cài then, rõ ràng là muốn đợi bổn vương đến mà."
Kim Tịnh Ngọc chỉ tay vào mặt hắn: "Chàng ăn nói thật hàm hồ, sao ta có thể quên cài then cửa trước khi đi ngủ được?"
"Nếu nàng không quên, sao bổn vương có thể dễ dàng vào trong?"
"Ta…"
Tư Dạ Hành Vũ cười cười, không đợi ai mời mà tự ý ngồi xuống bên cạnh nàng, gần đến mức nàng có thể ngửi được mùi bạc hà trong túi thơm của hắn.
Nàng ngại ngùng nhích người qua bên kia một chút để giữ khoảng cách với hắn, hắn lại không biết liêm sỉ nhích theo cho bằng được.
"Vương gia, chàng…"
"Vương phi, ta xin lỗi."
Kim Tịnh Ngọc còn chưa nói xong, đã sững người khi nghe câu xin lỗi của Tư Dạ Hành Vũ.
Nàng chớp mắt lia lịa, không tin vào tai mình.
"Chàng… vừa nói gì?"
"Ta nói là xin lỗi, xin lỗi vì đã khiến nàng thao thức đến tận giờ này."
Kim Tịnh Ngọc phồng má, điệu bộ giận dỗi như một đứa trẻ:
"Ai khiến ta thao thức chứ? Chàng đã đánh giá quá cao về bản thân mình rồi đó.
Chẳng qua là ta… ta không muốn ngủ."
Tư Dạ Hành Vũ khẽ lắc đầu, chỉ cười nhẹ đã đủ khiến người khác thấy rung động.
Hắn chợt cầm tay nàng lên, dùng ngón cái xoa xoa mu bàn tay, nâng niu nó bằng tất cả sự dịu dàng nhất có thể, lại vô tình bắt gặp một vết sẹo nhỏ gần cổ tay nàng.
Kim Tịnh Ngọc biết ý, vội rụt tay lại giấu vào trong chăn, xấu hổ không dám nhìn thẳng vào mắt hắn.
Nàng thân là nữ nhân nhưng thân thể lại chi chít những vết sẹo lớn nhỏ, với những cô nương khuê cát khác thật không thể sánh bằng.
Lúc trước nàng không thấy ngại, nhưng từ khi gả cho Tư Dạ Hành Vũ, được vào cung gặp bao mỹ nữ tuyệt sắc, đã biết tự ti về bản thân rồi.
"Chàng… thấy rồi đúng không? Vết sẹo đó… là năm mười sáu tuổi lúc tập bắn cung ta vô tình bị thương, cho nên mới…"
"Chỉ là một vết sẹo, nàng có gì phải xấu hổ chứ?"
"Ta…"
Tư Dạ Hành Vũ thở dài, hai bàn tay to lớn ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, ép nàng phải đối diện trực tiếp với hắn.
"Vương phi, ta biết nàng từ nhỏ đã phải đến quân trường tập huấn, đương nhiên không thể tránh khỏi những vết thương thành sẹo trên cơ thể."
"Nhưng… nhưng ta không giống ai cả, thân thể ta rất xấu xí…"
"Nếu nàng cho có sẹo là xấu xí, vậy bổn vương chính là kẻ xấu xí nhất trên đời."
Nói rồi, Tư Dạ Hành Vũ vạch tay tay áo lên cho nàng xem, chỗ cánh tay hắn có một vết sẹo lồi rất lớn.
Đây là dấu tích để lại do lần trước bị ám toán bằng cung tên trên núi.
"Nàng xem, ở đây ta có một vết sẹo rất to, ở sau lưng cũng có, sau gáy cũng có, còn cả dưới bụng nữa.
Vương phi, nàng có muốn xem không, ta cởi y phục ra cho nàng xem!"
Kim Tịnh Ngọc vội xua tay lia lịa, tim đập loạn nhịp liên hồi:
"Không không, không cần đâu, ta biết chàng có nhiều sẹo rồi!"
Tư Dạ Hành Vũ cười cợt bộ dạng hiện tại của nàng.
Không ngờ lúc nàng thoát khỏi dáng vẻ lạnh lùng thường ngày lại trở nên đáng yêu như vậy.
Kim Tịnh Ngọc thấy hắn đang cười mình, vội chỉnh đốn lại bản thân cho thật điềm đạm, tuyệt nhiên vẫn không dám nhìn thẳng vào mắt hắn.
"Vương gia, chàng khoe những vết sẹo trên người cho ta xem làm gì chứ? Những thứ đó không mấy tốt đẹp, nên giấu đi mới phải."
"Nàng là nương tử của bổn vương, dù xấu hay đẹp ta cũng không ngại phô ra cho nàng."
Kim Tịnh