Chưa đầy một tuần hương, ở vương phủ của Tư Dạ Hành Vũ, người cần đến cũng đã có mặt đầy đủ, lòng náo nức muốn xem diễn biến sự tình.
Sau một hồi lục xét mọi ngóc ngách trong vương phủ, mấy tên lính lần lượt chạy đến chỗ bọn họ, cung kính báo cáo:
“Bẩm, ở gian phòng phía Tây không phát hiện ra được gì cả.”
“Bẩm, gian phòng phía Nam cũng không có gì khả nghi.”
“Bẩm, ở phía Đông cũng không!”
Tô Uyển Vân trầm tĩnh nghe nói, rồi gật gật đầu phân tích như thể bản thân không hề biết chuyện gì:
“Phía Tây, Nam, Đông không có gì, còn phía Bắc là nơi chúng ta đang đứng… Vương phủ rộng lớn như vậy, rốt cuộc là còn chỗ nào bí ẩn mà chúng ta chưa dò xét?”
Nói rồi, ả liếc nhẹ mắt nhìn sang Thái công công.
Ông ta thấy vậy, biết điều tung hứng:
“À… Hoàng thượng, Thái hậu, hoàng hậu nương nương, theo nô tài thấy… có khi nào là giấu xác ở một nơi dưới lòng đất, như mật thất hay ao hồ gì đó không?”
“Nói có lí lắm! Nhị đệ, nếu trẫm nhớ không lầm thì trong vương phủ của đệ có một hồ sen rất lớn?”
Tư Dạ Hành Vũ cười cười, bộ dạng điềm tĩnh khác hẳn với lúc còn ở từ Nghi cung.
Hắn ung dung đáp lời, nhưng không nhìn trực tiếp người đang đối thoại với mình mà lại nhìn sang Kim Tịnh Ngọc bằng một ánh mắt rất đỗi dịu dàng:
“Đúng là trong phủ của thần đệ có một hồ nước, nhưng là dùng để trồng sen trắng để ngày ngày vương phi nhà thần đệ có thể ngắm hoa thưởng trà.
Nếu nói thần đệ đem nơi ý nghĩa như vậy đi giấu xác người, thì thật không phải chút nào.”
“Hừ, Nhị vương gia từ nãy đến giờ không hề lên tiếng về việc vương phủ của mình bị lật ngược cả lên, riêng chỉ mới nhắc đến hồ sen thì liền buông lời phản biện… Không phải là thật sự có giấu thứ gì ở dưới đó rồi chứ?”
Tô Uyển Vân luyên thuyên không thôi, giọng điệu khiến người vừa nghe liền thấy căm ghét.
Kim Tịnh Ngọc cũng không vừa gì, cười khinh khi, nói:
“Thần nữ xin được phép mạo phạm.
Hoàng hậu nương nương nói Vương gia cố gắng che đậy, còn bản thân người chẳng phải cũng cố tình ghép tội đó sao? Nếu vương gia thật sự giấu xác Bích Nhi dưới đó, thì chàng đáng tội bất kính với thái hậu.
Còn nếu chuyện này không liên quan đến chàng, chẳng lẽ hoàng hậu cũng được thoát tội vu cáo?”
“Ngươi…”
Tô Uyển Vân trợn tròng hai mắt, muốn động thủ với Kim Tịnh Ngọc nhưng lại bị Doãn Mễ Yên ngăn lại.
Bà ta khoan thai tiến lên phía trước, mặt đối mặt gần nhất có thể với Kim Tịnh Ngọc, từng câu từng chữ đều toát lên sự tự tin nắm chắc phần thắng:
“Vương phi nói không sai! Ngay lúc này, ai gia đồng ý với ngươi, nếu thật sự là Hành Vũ bị oan, đích thân ai gia sẽ trừng phạt Hoàng hậu thích đáng.
Còn nếu không thì… ngươi tự hiểu lấy đi!”
Kim Tịnh Ngọc nhếch mép hài lòng, không những không sợ mà còn nhún người cảm tạ.
Điều đó càng khiến Tô Uyển Vân thêm phần lo sợ, nhưng không biết làm gì khác ngoài việc tự cầu nguyện cho chính mình.
Hai bên đồng thuận, việc dò xét hồ sen ở hoa viên cũng được thực thi.
Nhưng gần một canh giờ trôi qua, việc tìm kiếm cũng dần rơi vào tuyệt vọng.
Một binh lính ngoi đầu lên khỏi mặt hồ, bất lực bẩm báo:
“Hoàng thượng, nô tài đã lặn hết mọi ngóc ngách trong hồ, nhưng thật sự là đến một ít rác cũng không có, huống chi là xác người?”
Tư Dạ Hành Vũ và Kim Tịnh Ngọc nghe thấy, nhìn nhau hài lòng.
Đoạn, Hành Vũ thành công rửa oan cho mình nên thừa thắng xông lên:
“Hoàng thượng, nhìn người ở dưới nước có lẽ cũng đã mệt mỏi lắm rồi, nếu đến bây giờ mà người vẫn không tin thần đệ thì…”
“Tin là tin thế nào? Không phải nơi này, thì là nơi khác.
Kẻ có âm mưu hại người, đương nhiên là sẽ không từ thủ đoạn.”
Tô Uyển Vân vừa nói dứt câu, từ xa đã vang lên tiếng kêu thảm thiết cùng tiếng khóc thê lương.
Cả đám người nhìn ra, thấy A Thúy dắt theo một đôi phu phụ tuổi đã quá năm mươi, quần áo rách rưới, điệu bộ đáng thương vô cùng.
Kim Tịnh Ngọc vội tiến lên mấy bước, chau mày khó hiểu:
“A Thúy, có chuyện gì vậy? Đây là ai?”
A Thúy hơi ngập ngừng, cũng khá bất ngờ khi chủ tử lại hỏi mình như vậy.
Nàng ấy đưa mắt hỏi ý Tư Dạ Hành Vũ, rồi mới nói:
“Bẩm, đôi phu phụ này ban nãy nghe tin có Hoàng thượng ngự giá quan lâm, nên đã lật đật chạy đến trước cổng lớn vương phủ, nói là có chuyện quan trọng muốn báo án.”
Tô Uyển Vân thấy bộ dạng bên ngoài của hai người đó, vội giơ cao tay áo để che mũi lại một cách kì thị, còn lớn giọng sỉ nhục:
“Hừ, chỉ là mấy tên dân quèn, cũng đòi báo án với đương kim hoàng thượng? Ai mà biết được chuyện quan trọng của các ngươi là gì? Lỡ như chỉ là mất