Theo đó, cả đám người lại lên kiệu ngồi xe đi đến Tô phủ.
Nhưng còn chẳng cần đi đến cổng, từ phía xa đã nghe thấy tiếng dân chúng bàn tán không ngừng.
Nhìn thấy thánh giá*, lại cộng thêm binh lính dọn đường, đám dân chúng tụ họp lại trước cổng Tô phủ dù không muốn cũng bị ép lui ra.
*thánh giá \= kiệu vua.
Tô Đông Ngạc đang rối ren, lại nhìn thấy hoàng thượng và hoàng hậu đại giá quan lâm.
Vốn cứ cho là bản thân đã được thoát khỏi thứ phiền phức này, vui mừng khôn xiết, vội dập đầu thỉnh an:
“Thái hậu, hoàng thượng, hoàng hậu nương nương vạn phúc kim an!”
“Miễn lễ!”
Tư Dạ Hành Lâm lạnh lùng ra lệnh, rồi ánh mắt lại dời sang cái xác đang nằm ngay giữa cổng chính Tô Phủ.
Hiện tại đã có một tấm vải trắng được phủ lên để thêm phần tôn kính, nhưng mùi hôi vẫn theo gió xông tọt vào lỗ mũi mọi người.
Đôi phu phụ tự nhận là cha mẹ của Bích Nhi, khi thấy cái xác còn khóc lóc dữ dội hơn cả ban nãy.
Kim Tịnh Ngọc cũng không hiểu chuyện gì, muốn hỏi nhưng Tư Dạ Hành Vũ đã tiến lên mấy bước đến cạnh Hành Lâm để thực hiện bước tiếp theo của kế hoạch.
“Hoàng thượng, nếu phu phụ này đã xác nhận đây đúng là Bích Nhi, vậy…”
“Hừ, chỉ một cái xác thì chứng minh được điều gì?”
“Đúng vậy hoàng thượng, thần thật sự không hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa, đột nhiên có một cái xác xuất hiện ngay trước cổng Tô phủ, vậy là đám dân đen này liền quy cho thần tội… tội làm ô huế thanh danh, giết người diệt khẩu.
Hoàng thượng, nỗi nhục này, thần không gánh nổi!”
Tô Uyển Vân và Tô Đông Ngạc người đắp người bồi, chưa cần ai tra hỏi đã vội minh oan một cách rành rọt.
Tư Dạ Hành Lâm cũng thuận ý gật đầu, ít ra hai cha con này còn đủ thông minh để vẽ đường sống cho mình.
Hắn thở phào, lên giọng định tuyên bố bênh vực cho nhà họ Tô, nhưng đột nhiên lẫn trong đám dân chúng có một kẻ mạnh miệng tố cáo.
Người đó cùng quỳ chung đám người đang hành lễ với vua, còn đội mũ rơm che nửa mặt, lại dập đầu xuống đất nên hoàn toàn không thể nhìn thấy rõ dung nhan:
“Hoàng thượng, xin hãy trị tội Tô thượng thư! Ông ta tội ác tày trời, đến bây giờ còn công khai hại chết cung nữ trong cung, không những khiến lòng dân không yên, mà còn động đến thể diện hoàng gia nữa!”
Tô Đông Ngạc nghe những lời lẽ tố cáo đó, mặt đỏ phừng phừng.
Ông ta chỉ ngón trỏ về phía người đó, lớn tiếng quát:
“Nói láo! Ngươi lấy bằng chứng gì mà nói bổn quan giết người?”
“Người kia, trước khi nói ra chuyện gì, trẫm muốn nhắc nhở ngươi, Tô thượng thư là trọng thần triều đình, còn là phụ thân của đương kim hoàng hậu.
Nếu ngươi ăn không nói có, chết mười lần vẫn còn chưa đủ đâu.”
Tư Dạ Hành Lâm trầm giọng nhắc nhở.
Gọi là nhắc nhở, nhưng rõ ràng là đang muốn đe dọa người khác.
Nếu là người bình thường không thù không oán với Tô gia, nhất định cũng sẽ vì bình yên của chính mình mà thú nhật bản thân đã hiểu lầm Tô Đông Ngạc.
Nhưng người đội mũ rơm kia, không ai khác là Trường Khang, nên chuyện làm theo ý muốn của đám người Tư Dạ Hành Lâm đương nhiên là không thể.
“Bẩm hoàng thượng, thần dân dù có thịt nát xương tan, cũng quyết tố cáo Tô thượng thư Tô Đông Ngạc, trả lại công đạo cho dân chúng, cho nước non! Thực chất, Tô thượng thư bên ngoài nghiêm minh cần mẫn, nhưng bên trong lại là một kẻ hoang dâm vô độ, số lần đi đến Xuân Phương lầu không thể đếm sao cho xuể!”
Trường Khang vừa nói xong, người quỳ bên cạnh cũng góp lời:
“Bẩm hoàng thượng, lời của vị huynh đài này nói hoàn toàn là sự thật.
Thần là người nấu ăn trong Xuân Phương lầu, đã gặp Tô thượng thư đến chai cả mặt.”
Tô Đông Ngạc đổ mồ hôi hột, nhưng biết bản thân vẫn còn lí lẽ nên kiên quyết cãi lại cho bằng được:
“Hai người các ngươi… đúng là bổn quan có đến Xuân Phương lầu, thì sao chứ? Ta dù gì cũng là nam nhân, đương nhiên những chuyện như vậy cũng quá đỗi thường tình!”
Mẫu thân của Bích Nhi ngóc đầu dậy, quẹt vội mấy giọt nước mắt còn vương vãi trên mặt, rồi vội lấy trong tay áo ra một lá thư đã nhòe đi nét chữ, dâng lên Tư Dạ Hành Lâm mà run rẩy không thôi.
Giọng bà yếu ớt:
“Hoàng thượng, xin người hãy đọc cái này...”
Tư Dạ Hành Lâm có chút lưỡng lự, không biết có nên đọc hay không thì Hành Vũ đứng bên cạnh đã nhanh tay lẹ miệng, nhận lấy lá thư, mở ra để cả hai cùng đọc.
Có điều Hành Lâm chỉ định đọc thầm, còn Tư Dạ Hành Vũ thì lại lớn tiếng đọc to lên cho bàn dân thiên hạ cùng nghe:
“Bích Nhi, nếu ngươi còn muốn phụ mẫu của mình ở quê nhà được bình yên, thì đợi đến canh hai đêm nay, hãy mau chóng đến Tàng thư cát tìm bổn quan.
Hãy nhớ, chỉ đi một mình, và không được cho ai biết hết!”
Tư Dạ Hành Vũ đọc xong, liền giơ lá thư ra trước mặt Tô Đông Ngạc, hỏi như thể không hề biết chuyện gì:
“Tô thượng thư, đây là chữ của ngài mà, đúng không? Còn có cả ấn quan bị in trên này nữa…”
Tô Đông Ngạc nghiến răng, định giơ tay giật lấy lá thư nhưng Tư Dạ Hành Vũ đã nhanh hơn một bước, vội xếp nó cất vào tay áo:
“Chứng cứ rõ ràng thế này, có lẽ bổn vương sẽ giữ lấy để sau này hoàng thượng tiện bề tra cứu.
Hoàng thượng, người thấy sao?”
Tư Dạ Hành Lâm cứng đờ như tảng đá, không ngờ đến chứng cứ thế này cũng xuất hiện được.
Lại đang ở giữa chốn thanh thiên bạch nhật thế này, rốt cuộc hắn phải làm sao mới cứu được Tô Đông Ngạc?
Tô Uyển Vân trừng mắt nhìn Tư Dạ Hành Vũ, dù mở miệng bẩm báo với hoàng thượng, nhưng cứ như thể là muốn cắn chết Hành Vũ ngay tức khắc cho xong.
“Hoàng thượng, thần thiếp không tin phụ thân lại đi làm ra chuyện đồi bại thế này.
Nhìn kĩ thì ả Bích Nhi này cũng đâu có gì tốt đẹp, tại