Tất cả những thứ này đều do cậu bé ban nãy làm ra sao?Trong tiềm thức, Nhan Khuynh luôn cảm thấy đây là chuyện không thể nào.
Nhưng vào lúc này, cô cảm giác có thứ gì đang nhìn chằm chằm sau lưng mình.
Lúc Nhanh Khuynh quay đầu lại, cô bắt gặp cậu bé lầu dưới dùng ánh mắt hung ác chăm chú nhìn cô.Cậu bé này có gì đó không ổn! Lần này, Nhan Khuynh cuối cùng cũng nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt của cậu bé.Ấn đường màu đen, thân chủ phải chịu cảnh cô độc.
Không thể tụ tài, suốt đời nghèo khó.
Tuy nhiên, trên khuôn mặt cậu bé này ấn đường không chỉ biến đen, mà còn lờ mờ lộ rõ điềm chẳng lành và hung tợn.Điều này có nghĩa rằng gần đây cậu ấy sẽ có người thân qua đời sớm, đồng thời đại biểu cho việc cậu bé sắp phải trải qua bước ngoặt lớn nhất của cuộc đời.Nhan Khuynh suy đoán một lát, cô phát hiện ra số phận cậu bé này rất kì lạ.
Tuy rằng một mặt là bần hàn cô độc, nhưng mỗi con đường mà cậu ấy trải qua đều có đường lui, chưa phải là ngõ cụt.
Đặc biệt là bước chuyển ngoặt này, nếu như dũng cảm vượt qua, nhất định tương lai sẽ vô cùng phẳng lặng, sau nay có thể trở thành người tai to mặt lớn.
Nhưng nếu không vượt qua được, không quá 10 năm sẽ giết hại bố ruột, đi vào con đường tù tội.Dù thế nào thì trong người cậu bé này cũng có phúc khí lớn, chỉ cần gặp được quý nhân phù trợ nữa mà thôi.Khoan đã, quý nhân ư? Nhan Khuynh đột nhiên nghĩ tới chuyện bản thân cô xuyên sách mới tới được thế giới này.
Nếu dựa theo tiến độ phát triển của cuốn truyện, có lẽ cô đang tranh chấp với Ngụy Nguyên ở Yến Kinh thay vì ở thành phố A giống như bây giờ, chứ nói gì đến chuyện gặp được cậu bé này.Đúng là thú vị thật.
Đột nhiên Nhanh Khuynh hơi hứng thú với chuyện này.“Đợi đã!” Cô mở miệng gọi cậu bé lại, Nhan Khuynh quyết định xen vào việc của người khác một lần.Thứ nhất, cô với cậu bé này có duyên, hai là tuy rằng ánh mắt cậu bé có hơi hung ác nhưng không phải hoàn toàn không có thuốc chữa.
Nhìn cái cách cậu ấy mang thức ăn cho chú chim bị giam trong lồ ng, xem ra lương tâm vẫn chưa thật sự biến mất.Huống hồ, việc trút giận ở trên sân thượng không phải là điều mà một đứa con nít có thể nghĩ ra, trừ phi cậu ấy đã sống trong môi trường sinh hoạt u ám một thời gian dài.Nhưng tại sao bố mẹ cậu bé tại để xảy ra tình huống như vậy? Họ không phải bố mẹ ruột sao? Nhan Khuynh suy nghĩ, cô không nhớ là trong chung cư mình sinh sống có đứa trẻ lớn lên trong hoàn cảnh như thế.Cậu bé thấy Nhanh Khuynh đi về phía mình, cậu ấy lập tức chạy thật nhanh, lúc cô chạy xuống cầu thang thì cậu bé đã biến mất,Cậu bé ấy đi đâu rồi? Nhanh Khuynh tìm mọi ngóc ngách nhưng vẫn không thấy thằng bé, cô quyết định đi về nhà trước.
Nhanh Khuynh tin rằng nếu có duyên trở thành quý nhân của cậu ấy thì hai người nhất định sẽ còn gặp lại nhau.Nhưng ngay lúc khi đi ngang qua cửa nhà hàng xóm, cô phát hiện ra trong lỗ mắt mèo lộ ra ánh mắt hung ác, chính là của cậu bé vừa nãy! Nhưng cậu ấy chỉ nhìn thoáng một cái rồi vội vàng bỏ trốn.Tại sao cậu bé lại ở bên nhà hàng xóm chứ?Càng lúc Nhanh Khuynh càng nghi ngờ, cô cảm thấy mọi chuyện quá kì lạ.
Trong ấn tượng của cô, cậu bé nhà hàng xóm rất ngoan ngoãn lại còn lễ phép, trong gia đình mọi người đều hoà thuận, vậy tại sao