Tám giờ tối là khoảng thời gian trò chuyện vui vẻ cả mọi gia đình sau bữa tối.
Tiếng trẻ con nô đùa với bố mẹ đến những người sống ở dưới tầng cũng nghe thấy.Thông thường, Nhan Khuynh sẽ nằm trên giường xem video hoặc tâm sự trên internet.
Đương nhiên cô cũng không tán gẫu với quá nhiều người, cơ bản là nói chuyện với mẹ của Chúc Dương và bà chủ, hiện tại còn có thêm Hướng Vãn.Sau sự cố ở gia đình họ Chúc, mẹ Chúc Dương đã đứng ra lập một nhóm chat gồm Nhanh Khuynh, Chúc Dương, bố của anh và gia đình bà chủ.
Sau này Nhan Khuynh và Hướng Vãn trao đổi WeChat, khi cô ấy biết được sự tồn tại của nhóm chat thì nằng nặc đòi xin vào.
Tiếp đến Lương Hải, anh ta cũng năn nỉ ỉ ôi để được vào nhóm, cuối cùng bằng da mặt dày như bê tông của mình để được thêm vào, khiến cho nhóm chat càng trở nên sôi nổi hơn.Người ta thường nói ba người phụ nữ xúm lại sẽ thành cái chợ, đằng này tính cả Hướng Vãn nữa thì trong nhóm chat đã có 4 người.
Mà hai bố con Chúc Dương, ông chủ môi giới và Lương Hải lại trở thành vật làm nền.Nhan Khuynh nằm trên giường, cô nghĩ mãi không ra rốt cuộc nhà hàng xóm đã xảy ra chuyện gì chứ? Cuối cùng cô quyết định chia sẻ những nghi vấn của mình vào nhóm chat.Nhan Khuynh: [Tôi cứ luôn cảm thấy có gì đó không đúng lắm, cậu bé và mẹ cậu ấy rất kì lạ.
Quan trọng là bà mẹ, cơ thể cô ta giống như người đã chết.
Nhưng tại sao lại chết nhanh như vậy được? Lúc chiều tôi còn thấy cô ta xách giỏ đi chợ.]Mẹ Chúc Dương nghe xong cũng không thể tưởng tượng nổi: [Chính xác! Hơn nữa nghe con nói thì cậu bé kia có chướng ngại tâm lý phải không? Tại sao người mẹ kia lại mặc kệ con của mình chứ? Người phụ nữ kia còn là bà chủ gia đình, không phải bận rộn công việc tới mức không phát hiện ra được.
Đứa bé kia lúc nào cũng nằm dưới mí mắt cô ta, sao có thể không biết được chứ?]Bà chủ thở dài, nói một câu trả lời khác: [Có lẽ là bị bạo lực gia đình.]Cũng không thể trách Nhan Khuynh và mẹ Chúc Dương được, trước khi xuyên sách cô từng xuất thân danh môn, từ bé đã học nghệ với sư phụ ở trên núi, sau khi xuất sư cũng là người tiếng tăm lẫy lừng trong giới huyền học, chưa bao giờ tiếp xúc với những chuyện khốn nạn này.
Không cần phải đề cập đến mẹ Chúc Dương nữa, mặc dù có một người chị gái không tốt, nhưng đổi lại bố mẹ bà ấy đều rất tốt.
Sau này, mẹ Chúc Dương kết hôn với cha Chúc Dương, bà ấy vẫn luôn được chồng và con trai bảo vệ, cũng chưa từng được trải nghiệm những loại chuyện như thế này.Thật ra suy nghĩ của Hướng Vãn cũng giống như bà chủ: [Chỉ có chứng kiến cảnh mẹ bị bố bạo lực gia đình vô số lần, cậu bé mới có hành động trút giận tàn bạo như vậy.
Không phải cậu nói trên người cô ta có mùi máu sao? Chắc có lẽ là vết thương chưa kịp đóng vảy.]Nhan Khuynh vẫn cảm thấy có gì đó không đúng: [Nhưng bạo lực gia đình phải phát ra tiếng động chứ?]Chờ đã? Không có tiếng động gì sao? Nhan Khuynh sững sờ, cuối cùng cô cũng hiểu tại sao cô luôn một mực cảm thấy không khỏe.
Bởi vì từ ngày cô chuyển tới đây, căn hộ bên cạnh chưa từng phát ra bất cứ âm thanh nào cả.Nếu như là một gia đình bình thường, ít nhất vào buổi tối cũng phải có âm thanh từ TV phát ra chứ!Nhưng căn hộ bên cạnh chưa từng có điều đó.
Cô càng nghĩ càng cảm thấy có gì đó không đúng, theo bản năng cô lắng tai chú ý nghe động tĩnh ở căn hộ kế bên.
Sự im lặng kì lạ này liên tục kéo dài đến mười hai giờ đêm.Nhan Khuynh nhắn trong nhóm: [Tớ nghĩ những gì cậu nói có thể là sự thật.]Cô muốn hỏi Hướng Vãn và bà chủ xem bình thường nếu gặp chuyện này họ sẽ giải quyết như thế nào.
Nhưng vào lúc này, Nhan Khuynh nghe thấy tiếng mở cửa khe khẽ, tiếp theo là âm thanh của cái gì đó đang chạy dọc theo hành lang đi vào lối thoát hiểm khẩn cấp.Phản ứng đầu tiên của Nhan Khuynh là chạy ra xem, cô nhắn vào nhóm chat một tiếng coi như thông báo