Mẹ! cậu bé lập tức khóc rống lên, đấu tranh thoát khỏi vòng tay của Nhan Khuynh đi sang nắm lấy tay của người phụ nữ.
Nhưng toàn thân của người phụ nữ toàn là máu, vốn cũng không phân biệt rõ vết thương chảy ra từ đâu.Trời ơi, chuyện gì xảy ra vậy? người hàng xóm đối diện nhà cũng đi theo ra ngoài, lúc thấy cảnh tượng kinh hoàng trong căn phòng cũng trở nên ngơ ngác.
Mặt đầy khiếp sợ nhìn gã đàn ông đang đứng thờ ơ giữa căn phòng giống như đang nhìn một con quái vật.Dì, dì giúp cô ấy xem qua trước đi, để cháu gọi cấp cứu.
Nhan Khuynh lập tức bấm gọi 120, đồng thời còn báo cảnh sát.Nhưng tại khoảnh khắc mà Nhan Khuynh đang gọi cho 110, thì gã đàn ông vẫn im lặng từ nãy đến giờ ở bên cạnh lại đột nhiên đưa tay ngắt cú điện thoại mà Nhan Khuynh đang gọi.Nhan Khuynh ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn gã đàn ông.Hình như cô đã quên, cô là đang đột nhập nhà người khác.
Báo cảnh sát là muốn tự giăng lưới mình à? Gã đàn ông chỉ chỉ cánh cửa bị Nhan Khuynh phá hư, tác phong giả vờ nhẹ nhàng khiến cho người ta chỉ cảm thấy mắc ói.Nhan Khuynh phát ra tiếng cười lạnh: Kẻ bạo lực gia đình mà cũng lý sự? Đợi hầu tòa đi!Tòa? gã đàn ông như thể nghe thấy một câu chuyện cười nào đó, ôm bụng cười không kiêng nể: Cái thứ ngu đần tham lam này không dám ly hôn với tôi đâu.Đáy lòng Nhan Khuynh liền bừng lên một ngọn lửa, giơ chân đá vào ngực gã đàn ông một cách tàn nhẫn.
Sức lực của Nhan Khuynh không nhỏ, lại hành động khi đang tức giận, lập tức đá gã đàn ông văng xa hơn hai mét, đập đầu vào tường bất tỉnh....!người hàng xóm nhà đối diện liền chết lặng, nhìn Nhan Khuynh một hồi lâu mà vẫn không biết nên nói gì.Nhan Khuynh hiểu ý bà ấy, chỉ tay vào gã đàn ông đã bất tỉnh: Cháu đánh đó, tiền thuốc men cháu chịu, cảnh sát tới thì cứ nói như bình thường là được! Rác rưởi!Nói xong, Nhan Khuynh lấy hộp sơ cứu từ trong tay người hàng xóm, định xử lý vết thương cho người phụ nữ trước.Mặc dù là khu nội thành cũ, nhưng xe cứu thương vẫn tới rất nhanh.
Cũng chỉ tầm 7-8 phút, bác sĩ và y tá phụ trách cứu thương đã đem cáng đến.Nhan Khuynh mang theo cậu bé đưa lên xe của người phụ nữ.
Không ngờ là cậu bé vốn phải sợ hãi lại đột nhiên trở nên bình tĩnh suốt dọc đường.
Như thể biến thành một con người khác, ngay cả một giọt nước mắt cũng không có.Em không thấy lo à? Nhan Khuynh lờ mờ cảm thấy tình huống của cậu bé này có chút không ổn.Bọn họ sẽ không li hôn đâu.
hồi lâu sau cậu bé mới thờ ơ đáp lại Nhan Khuynh một câu, trong đôi mắt non nớt đã viết đầy vẻ trào phúng,Lúc đầu Nhan Khuynh không hiểu, nhưng sau khi người phụ nữ tỉnh dậy vào sáng sớm hôm sau, cô mới hiểu câu nói kia của cậu bé rốt cuộc là có ý gì.Mẹ của người phụ nữ, cũng chính là bà ngoại của cậu bé đã đến.
Tuy nhiên, không giống với trong tưởng tượng của Nhan Khuynh, lão phu nhân này không phải vì nhận được tin người phụ nữ nhập viện mà đến đây chăm sóc.
Cũng không phải lấy tư cách nhà ngoại đến thay người phụ nữ đòi lại công bằng, mà mụ ta đến đây