Châu Biên căng cổ họng ra hét: "Ngọa tào, cậu, các cậu! Các cậu cư nhiên ngủ thành cái dạng cẩu này ha ha ha ha. Nhân tài a."
Ồn chết đi được, Trần Tử Tinh muốn ném đồ đập chết cậu ta.
Trần Tử Tinh mơ mơ màng màng bị cậu ta gào tỉnh, mang theo bực bội rời giường, Quan Thần cũng tỉnh dậy, hai người nhìn xung quanh, liếc mắt một cái liền choáng váng.
Mập Mạp ôm chậu rửa mặt chậc chậc trêu ghẹo nói: "Hai cậu tối hôm qua thật kích thích nha. . . . . ."
Trần Tử Tinh và Quan Thần nhìn thoáng qua nhau.
Đầu của cậu không biết ngủ như thế nào mà lại gối ở bụng của Quan Thần lại còn ngay bụng dưới, tay thì khoát lên lưng hắn, mà tư thế ngủ của Quan Thần cũng không an phận, hắn giống như là đặt Trần Tử Tinh ở trên người, cùng hắn giao triền ở một chỗ, tư thế vô cùng quái dị.
"Kháo." Trần Tử Tinh dời tầm mắt, xoay người ngồi dậy, tóc tai lộn xộn, cậu dụi dụi mắt mơ hồ vỗ vỗ đùi của Quan Thần nói, "Nhất định là dáng ngủ của cậu không tốt."
Buổi sáng, sau khi trêu đùa bọn họ xong thì Châu Biên và Mập Mạp đều ra ngoài, Trần Tử Tinh cũng không chậm trễ, túm lấy mép giường trèo xuống.
Quan Thần cũng chậm chạp ngồi dậy, âm thanh khàn khàn.
"Cậu. . . . . . Cáp, " hắn ngáp một cái nói, "Cũng sắp lăn đến mức tôi không thể miêu tả lại được nữa rồi, sao vẫn là tôi sai?"
Dứt lời, hắn gợi lên khóe môi, rồi đưa tay chọt chọt vào cằm của bạn nhỏ Tử Tinh ngây thơ lãnh đạm, "Tôi thấy cậu quá đói khát rồi a Tử Tinh."
"Đánh rắm." Trần Tử Tinh đẩy tay hắn ra, nhảy xuống mặt đất, đi dép lê vào, buồn ngủ mơ mơ màng màng cầm chậu rửa mặt đi ra ngoài, oán giận vài tiếng, "Buồn ngủ chết mất."
"Lên lớp rồi ngủ tiếp." Quan Thần dứt lời, dẫm lên thang giường trèo xuống, sau đó lại tự mình phủ nhận, "Nga không được, tôi là học sinh tốt. Nên chăm chỉ nghe bài giảng."
Trần Tử Tinh quay đầu lại, đứng ở cửa đợi hắn một chút, đến lúc Quan Thần đuổi kịp thì lại không nói lời nào liền đi về phía phòng nước.
Quan Thần bước nhanh đuổi kịp, "Chờ tôi với?"
Trần Tử Tinh ngáp, "Không đợi."
Tiết tự học buổi sáng Quan Thần lại ngủ, đầu đặt ở trên bàn ngủ bất tỉnh nhân sự. Trần Tử Tinh bị lão Tôn gọi ra ngoài, đại khái chính là nói chuyện tối hôm qua.
"Ý của ba mẹ em bên kia như thế nào?" Lão Tôn nói.
"Bọn họ đều theo ý em ạ, " Trần Tử Tinh trầm ngâm một lát nói, "Tham gia trước, rồi xem thế nào. Nhưng mà em nghĩ. . . . . . Em còn chưa quyết định được."
Lão Tôn nói, "Có thể có cơ hội được các giáo sư nổi tiếng dạy đây là một cơ hội hiếm có, thi được vào một trường đại học em đã thành công hơn so với người khác một nửa, Tử Tinh em nên suy nghĩ thật kỹ. Đừng để phải hối hận."
"Ân, nhưng mà để cả một năm cấp ba chỉ để học tập....không thú vị chút nào a." Trần Tử Tinh nói, "Em còn phải xem coi thi đua thế nào mới được, để em suy nghĩ chút đi lão sư."
Tối hôm qua lão Tôn nói với cậu, người quen của thầy quen một vị giáo sư nổi tiếng, vừa hay làm đại diện cho cuộc thi tiếng Anh sắp tới, có thể giúp cậu tiến cử một chút, nhưng tốt nhất là nên lấy được giải thưởng ở cuộc thi, thế thì bên kia sẽ dễ nói chuyện hơn chút.
Nhưng mà rất nghiêm khắc a, Trần Tử Tinh nghe xong lão Tôn nói, ở lớp 11 cường độ luyện tập rất cao phải học hết chương trình của lớp 12, sau đó ôn tập củng cố kiến thức làm đề balabalabalbala. . . . . . Thế thì cậu không còn thời gian để chơi nữa.
Nhưng mà đây là một cơ hội khó gặp, có thể được giáo sư nổi tiếng dạy, bản thân lại chăm chỉ học tập thì thi vào một trường đại học chính là thành công một nửa.
Trần Tử Tinh không yên lòng, mũi chân cọ cọ mặt đất vẽ thành hình tròn, cúi đầu suy nghĩ. Lão Tôn cũng không còn cách nào, để cho cậu tự mình nghĩ đến quyết định về tương lai.
"Được rồi được rồi, đi vào đi." Lão Tôn vỗ vỗ Trần Tử Tinh, "Đừng có như là tôi phạt em đứng ngoài cửa như vậy, vào lớp đi."
Trần Tử Tinh đi vào.
Quan Thần vẫn còn ngủ gà ngủ gật, bàn bên cạnh là Mập Mạp và Châu Biên còn thông minh một chút biết lấy sách che đi. Nhưng mà sách của bọn họ đều đã đổ xuống úp lên đầu, đúng là giấu đầu lòi đuôi.
Ba tên ngốc.
"Khụ khụ." Trần Tử Tinh mỗi người đánh một cái.
Ba người mơ mơ màng màng ngẩng đầu, Trần Tử Tinh ngồi xuống chỗ ngồi, tầm mắt dừng ở trên bảng đen.
Lão Tôn đi đến bục giảng thanh thanh giọng nói: "Hôm nay giáo viên ngữ văn đưa cho mọi người một bài đọc, người nào ngủ thì đứng lên cho tôi, còn chưa tỉnh ngủ thì mang theo bài đọc xuống sân thể dục chạy, vừa chạy vừa đọc to, rồi sẽ tỉnh táo. —— có nghe thấy không!"
Trong phút chốc giọng nói lớn như vậy làm cho mọi người giật mình. Toàn bộ đều tỉnh táo lại.
"Tất cả đọc to lên một chút a!" Lão Tôn hét.
Bài đọc buổi sáng chính là《 Tẩm viên xuân • Trường Sa 》.
"Quạnh ngắm trời thu, Sông Tương về bắc, Quanh bãi Quật Châu. . . . . ."
Không khí trong lớp học có vẻ có chút nặng nề, buồn ngủ giống như một căn bệnh xã hội, càng niệm càng buồn ngủ, Trần Tử Tinh nhìn đầu Châu Biên đang dần dần cúi xuống, sắp đụng vào trên mặt