Tự truyện của Quan Thần bị mất rồi.
Đó là sau buổi trưa của một ngày trời trong nắng ấm. Trần Tử Tinh buồn ngủ đến mức linh hồn bay ra ngoài, thì nghe thấy cái tên ngốc ngồi bên cạnh đang tìm kiếm gì đó, cuối cùng hắn còn ngọa tào một tiếng rồi nói: "Hỏng rồi ."
"Hỏng rồi hỏng rồi !"
". . . . . ." Thanh âm nóng nảy, ồn ào phiền phức.
Trần Tử Tinh mơ mơ màng màng ngẩng đầu, liếc qua, "Cái gì hỏng rồi?"
Quan Thần thở dài một tiếng, sáu đó từng quyển từng quyển nhặt hết sách trên bàn nhét vào trong ngăn kéo, thâm trầm mở miệng.
"Có người trộm tác phẩm của tôi."
"Tôi nghi là mấy cô nương thầm mến tôi."
Trần Tử Tinh, ". . . . . ."
Cô gái kia chắc chắn là trong lòng nghĩ quẩn.
Trần Tử Tinh nói, "Có thể là lúc cậu mang về rồi để quên trên giường hay không?"
Quan Thần khoanh tay nghĩ nghĩ, mày hơi hơi nhăn lại, sau một lúc hắn dựa người về sau tay sờ gáy, lười biếng ngáp, "Thôi bỏ đi bỏ đi. Mất thì mất, hôm sau tôi lại viết một quyển khác."
". . . . . ." Trần Tử Tinh biết ngay tên gia hỏa này thiếu tâm nhãn mà.
Lớp trọng điểm trường nhất trung Diêm Thành, từ lớp 10 đã bắt đầu học bốn tiết tự học buổi tối, lúc tan học đại khái cũng khoảng mười một giờ rồi, do lớp phổ thông đã dùng nước trước nên nếu có người tắm muộn sẽ dễ bị gặp tình trạng mất nước.
Cho nên lớp trọng điểm đã cơ trí nghĩ ra một biện pháp: tắm trước giờ tự học buổi tối.
Muốn về đến phòng KTX, ắt phải leo lên đến tầng ba, Quan Thần ăn cơm xong liền lôi kéo Trần Tử Tinh chạy, Trần Tử Tinh vừa mới ăn no xong thiếu chút nữa thì thở không ra hơi, sang thế giới bên kia ngay tại chỗ.
Trần Tử Tinh bị hắn lôi kéo liên tục chạy lên đến tầng ba, thật sự rất muốn hành hung hắn, cậu thở hồng hộc không còn muốn động đậy, "Cậu. . . . . ." Cậu bị thần kinh à!
Trong trường học không thiếu nhất phái của phật hệ, Trần Tử Tinh thuộc loại này, làm việc đều từ từ, ăn cơm xong mà bỏ chạy khỏi phòng học về KTX đi tắm thì không được mấy lần.
Với cậu mà nói, dù sao sau khi kết thúc tiết tự học buổi tối có thể đi nhanh lên là được, làm gì mà phải vội vội vàng vàng, rồi lại phải đến sớm tranh nước với một đống người.
Quan Thần vừa vào cửa liền cởi áo, lộ ra cái bụng bằng phẳng cùng cơ bắp lóa mắt, hắn tùy tiện ném quần áo lên trên giường, ôm lấy chậu rửa mặt rồi đi ra ngoài cửa,nói : "Tử Tinh, tôi đi chiếm chỗ trước, mang giúp quần lót với quần áo đồng phục ra cho tôi với nhé!"
Vội vội vàng vàng. . . . . . Vội đi đầu thai à.
Trần Tử Tinh lắc đầu, nhìn theo cái tên ngốc kia chạy xa, bất đắc dĩ leo lên cái thang giường tìm đồ, mang thêm dầu gội đầu, còn cả quần lót và quần áo đồng phục của Quan Thần, sau đó chậm dãi đi về phía nhà tắm.
Hai bên của phòng tắm chia ra mỗi bên năm ngăn tắm nhỏ, Quan Thần tới vừa lúc, xông vào một cái. Mặt khác các ngăn còn lại đều có người, Trần Tử Tinh đem chậu đến cửa liền nổi lên tâm tư dẹp đường hồi phủ rồi.
Thời tiết lạnh, cởi trần nửa người trên rất dễ bị cảm lạnh, Trần Tử Tinh vừa mới đẩy cửa gian tắm ra, một cỗ nhiệt đã đập ngay vào mặt, sau đó liền thấy Quan Thần cười với cậu rồi thì thầm, "Tử Tinh mau vào! Lạnh chết đi được, nhanh lên đóng cửa lại."
Xuyên qua hơi nóng, có thể nhìn thấy cơ thể của Quan Thần vừa xen lẫn ngây ngô vừa thành thục, một thân thể vừa giống thiếu niên vừa giống nam nhân, hắn đang cúi đầu dùng nước ấm gội đầu.
Không chờ Trần Tử Tinh nói chuyện, Quan Thần liền tiến đến một phát kéo cậu vào trong, tiện tay đóng cửa lại.
Nước rào rào té vào người Trần Tử Tinh.
Trần Tử Tinh ngay cả ý muốn giết hắn đều đã có: ". . . . . ."
Tóc đen bị xối ướt, đồng phục trên người cũng hoàn toàn ướt đẫm, nước từng giọt từng giọt nhỏ xuống đất. Cậu ngẩng đầu, ánh mắt hung ác, Trần Tử Tinh gằn từng chữ nói: "Quan, Thần, cậu, muốn —— chết?"
Ai nha mẹ ơi. Cái này đã từng chơi qua rồi.
Quan Thần một tên vô tâm đã trọc giận Trần Tử Tinh rồi, hắn một người mạnh mẽ cao lớn như vậy mà khí thế lúc này lại yếu hơn so với Trần Tử Tinh, Quan Thần ưỡn ngực cười nói, "Dù sao cũng phải thay. Không sao đâu."
Quan Thần còn không biết xấu hổ mà hắt nước về phía Trần Tử Tinh, nước theo da thịt từng giọt từng giọt chảy xuống, Trần Tử Tinh đen mặt đứng im tại chỗ, Quan Thần cười to không ngừng.
"Thất thần làm gì! Tắm đi, chẳng lẽ là thẹn thùng à? Nếu không anh giúp cậu. . . . .