Trần Tử Tinh lớn như vậy chưa từng bị ai đùa giỡn như thế. Không ai dám. Cậu tự xưng là người hư hỏng nhất nhà trẻ hư hỏng cho đến lớn, lộ ra khuôn mặt lạnh thì bạn nhỏ sẽ khóc. Còn được các bạn nhà trẻ tôn xưng thành—— bá chủ mặt lạnh!
Cậu từ nhỏ đã biết mình trâu bò.
Nhưng kỳ thật Trần Tử Tinh người này, không quá đứng đắn. Đầu tiên là mẹ cậu Vương nữ sĩ không đứng đắn, ba cậu Trần tiên sinh bị bức hại cũng không đứng đắn, nga không, chỉ là Trần tiên sinh có khả năng là coi trọng điểm không đứng đắn đó ở Vương nữ sĩ, liền có thể chứng minh cậu cũng là người không đứng đắn. . . . . .
Tóm lại, Trần Tử Tinh từ nhỏ chính là bá chủ mặt lạnh trong mắt mọi người xa lạ, còn trong mắt người quen thì là một tên nhị hóa (ngốc ý).
Cho nên lúc cậu bị Quan Thần làm như vậy có chút bối rối.
Cái gì a. Làm sao đây.
Tinh ca cậu chưa từng gặp qua loại chuyện này.
Trần Tử Tinh đỏ mặt ngốc ngốc nhìn Quan Thần đang đến gần, vẻ mặt lãnh đạm theo thời gian trôi cũng dần sụp đổ.
Cậu không biết nên làm ra loại phản ứng nào, đầu cậu trong nháy mắt mất khả năng suy nghĩ.
Quan Thần cũng có chút ngu luôn rồi , hắn cảm thấy Trần Tử Tinh thật đáng yêu.
Bộ dạng đáng yêu, tính cách cũng đáng yêu, đâu đâu cũng đáng yêu, khiến người thích.
Nhưng sao hắn lại có thể cảm thấy một nam sinh đáng yêu được cơ chứ, lại còn không nén nổi tình cảm. . . . . .
Thần ơi. Cái này thật kì quái.
Mặt hai người gần như sắp đụng vào nhau, mùi sữa tắm thơm ngát trên người thiếu niên đập thẳng vào mặt, quanh quẩn ngay chóp mũi. Quan Thần nhìn đôi mắt của Trần Tử Tinh ở khoảng cách gần, trong ánh mắt đó có chút hoảng loạn, không dám nhìn thẳng vào hắn, giống như đang trốn tránh. Mặt lập tức bị hun đỏ, ngay cả cổ, vành tai cũng nhiễm lên một màu hồng nhạt.
Cái gì đây, cái gì đây —— Quan Thần kìm lòng không đậu nuốt nước bọt.
Cử chỉ của hắn bình thường cũng đều điên rồ, cứ thế nhìn chằm chằm Trần Tử Tinh ngẩn ngơ, một đại nam hài bị một người khác cùng giới ôm ấp đè nặng, nhìn chằm chằm, khí thế giờ cũng bị đè ép xuống, là ai thì cũng sẽ không vui. Trần Tử Tinh bị hắn làm bậy nhiều như vậy nên nhiều ít cũng có chút kinh nghiệm, cậu quay đầu đi, môi mở ra.
Môi bị hơi nước dính lên tạo ra một màu hồng nhạt, Trần Tử Tinh chống lại ánh mắt của Quan Thần, hai người không phát ra bất cứ tiếng nào, im lặng một lúc.
"Cậu con mẹ nó ——" Trần Tử Tinh lấy lại tinh thần đẩy hắn ra, xoay người chen vào chỗ vòi nước tắm, có chút thẹn quá hóa giận, đồng thời ngữ khí có chút cường ngạnh hung ác."Không tắm thì cũng đừng ngốc ở đây, không có việc gì làm à!"
Quan Thần vẫn chưa quay người lại.
Hắn nghiêng người qua, ánh mắt dừng lại trên thân thể trắng nõn của Trần Tử Tinh. Ở thời khắc đó, tim của hắn cũng lỡ mất một nhịp.
Lúc sau, Quan Thần cũng an phận hơn rất nhiều, chỉ là rõ ràng trở nên dính Trần Tử Tinh hơn, thường sẽ là sáp lại quấy rầy một chút, cọ cọ một chút, làm dịu nội tâm xao động không yên của mình.
Loại cảm giác này có quỷ mới biết là cái gì, trong lòng của Quan Thần loạn thất bát tao, Trần Tử Tinh đi ở phía trước, mang theo đồ đạc cùng với chậu rửa mặt, Quan Thần vội vội vàng vàng mặc lên cái quần lót với quần đồng phục cũng đẩy cửa ra, ngay cả áo đồng phục cũng chưa mặc xong đã chạy đuổi theo.
"Aizz, Tử Tinh! Đợi tôi với!" Quan Thần mới bước được vài bước đã nhìn thấy Trần Tử Tinh sớm đã chờ ở chỗ ngoặt, trong tay ôm chậu, thản nhiên ngoái đầu nhìn lại, trên mặt lộ ra vẻ thanh cao, không có biểu tình gì dư thừa.
"Đi." Trần Tử Tinh ngáp một cái nói.
Trước giờ vào tiết tự học buổi tối một lúc, đài phát thanh đang phát đi phát lại mấy bài hát về trường, thời tiết mát mẻ, gió thổi phần phật, trên không trung ở đằng xa là một mảng bụi mù, học sinh học thể dục trên sân đang chạy trốn.
"Tử Tinh, Tử tinh." Quan Thần đi bên cạnh Trần Tử Tinh, cúi đầu nhìn cậu, da thịt của hai người dán ở một chỗ, cậu không mặc đồng phục mà chỉ mặc một cái áo ngắn tay. Rõ ràng chỉ là da thịt co xát trong chốc lát nhưng lại làm cho người ta cảm thấy bên trong đang bốc lên một ngọn lửa. Tâm ngứa khó nhịn.
Trần Tử Tinh bị hắn gọi có chút không kiên nhẫn, sau đó lại nghe thấy Quan Thần không hiểu sao lại hỏi cậu một câu, "Cậu tắm loại sữa tắm gì vậy?"
. . . . . . Có ý gì.
Trần Tử Tinh mê mang, đưa sữa tắm ra cho hắn xem, là một loại rất bình thường không có gì đặc biệt.
Nói xong, cậu ngẩng đầu nhìn ánh mắt lấp lánh của Quan Thần, không phải là cao hứng, cũng không phải cái gì khác, chính là trong nháy mắt nhìn thấy ánh mắt kia, Trần Tử Tinh cảm thấy ánh mắt của hắn lóe lóe lên ánh sáng. Nói không rõ được cảm giác đó.
"Mẹ nó. . . . . ." Cái gì a, Quan Thần không hiểu sao mắng một tiếng, nhún nhún vai nói, "Không có gì, đừng để ý."
Cử chỉ điên rồ , thật sự là cử chỉ điên rồ . Hắn cảm thấy trên người Trần Tử Tinh thật thơm, cũng có thêm một loại xúc động rất sâu, còn chưa kịp hiểu rõ nó là cái gì đã theo bản