Tiết thứ hai của buổi tự học tối vẫn đang còn học, cho nên kí túc xá không có một bóng người, một mảnh im lặng tối đen. Đối diện là một rừng cây nhỏ, Quan Thần vừa ngân nga vừa đi về kí túc xá, thấy trong phòng đang có đèn sáng, hắn liền hét: "Tử Tinh!"
Sau đó hắn lấy tay đẩy mạnh cửa ra, nhảy vào: "Đã không còn liên quan nữa rồi, muốn hỏi tôi cái gì? Bởi vì tôi đến——"(*một câu nói trong phim hoạt hình Học viện anh hùng của tôi)
"Ơ. Sao lại không có ai."
Trong phòng ngủ một người cũng không có.
Quan Thần nhìn thoáng qua thấy trên giường của Trần Tử Tinh ném bộ đồng phục hôm nay mặc, mới kịp nhớ ra.
Nha, cậu ấy hẳn là đang đi tắm.
Quan Thần leo lên giường, lấy quần áo rồi cũng ôm chậu đi tắm.
Quan Thần vừa mới bước vào nhà tắm, liền nghe được tiếng hát hòa lẫn với tiếng nước chảy.
Quan Thần yên lặng bỏ chậu xuống, nhẹ tay nhẹ chân như tên trộm đi qua.
Trần Tử Tinh vừa tắm vừa hát đang rất high, vẫn chưa phát hiện ra nguy cơ đang đến gần.
Đột nhiên, lưng Trần Tử Tinh đụng phải gì đó, một đôi tay tà ác ngay lập tức nhào đến.
"Ngọa tào! ! !"
Sự tình phát sinh quá đột ngột, Trần Tử Tinh kêu lên một tiếng sợ hãi, hét lên con mẹ nó biến thái! Ngay sau đó nhanh chóng xoay người lui về phía sau dựa lưng vào vách tường, tóc ướt sũng dán lên trán, vẫn chưa hết hoảng sợ.
Cậu vừa nhìn rõ đó chính là Quan Thần liền trừng hai mắt mắng: "Tôi thao! Cái tên Quan Thần ngu ngốc nhà cậu!"
Trần Tử Tinh ngay cả ý nghĩ muốn giết hắn cũng đã có !
Dọa người hay không!
"Hắc hắc, thật mềm." Quan Thần nở nụ cười cởi quần áo ra vội vàng bước vào, vừa đụng phải nước lạnh nhất thời bùng nổ, ngọa tào một tiếng sau đó lùi lại, "Nước này sao đã lạnh như vậy rồi! ?"
Trần Tử Tinh nhìn vẻ mặt hắn đầy đau khổ thì vô cùng vui sướng khi người gặp họa, "Xứng đáng."
"Không có nước ấm, chấp nhận tắm đi." Trần Tử Tinh nói.
Nước có chút lạnh, nhất là mùa này nước lạnh thấu xương, nhưng mà Trần Tử Tinh không sợ lạnh, cái này vẫn có thể chịu được. Quan Thần lại không chịu được, lại còn là một người sợ lạnh, hắn vội vàng lui ra ngoài lại mắng thêm câu mẹ nó.
"Tôi muộn một chút lại đến tắm, thao, lạnh muốn chết." Quan Thần nhảy ra ngoài mặc vội quần vào, "Cậu không sợ bị ốm à mà tắm nước lạnh như vậy?"
Tắm cũng tắm xong rồi, Trần Tử Tinh đứng dưới vòi hoa sen dội sạch hết bọt ở trên người mình, quay đầu nhìn Quan Thần.
"Không sợ." Trần Tử Tinh nói, "Tôi rất ít khi ốm."
Quan Thần chậc chậc hai tiếng rồi giúp cậu đóng cửa lại, "Đừng để bị vả mặt nha, cậu ngày mai còn phải tham gia cuộc thi đấy."
"Biết rồi."
Trần Tử Tinh không thèm nhìn hắn, thuận miệng trả lời trong lòng cũng không để ý, dòng nước từ trên người chảy xuống, không lâu sau, cậu vừa lau tóc vừa bước ra khỏi phòng tắm.
Vừa bước ra ngoài liền nhìn thấy một bóng dáng đang đứng trước gương vuốt vuốt tóc.
Trần Tử Tinh ôm chậu đi ra ngoài, "Xem có đáng khinh hay không, đang làm gì vậy?"
"Sao lại đáng khinh, cái từ này không hề phù hợp với một người đẹp trai như tôi nhé." Quan Thần xoay người quay đầu lại nói, "Đương nhiên là chờ cậu rồi. Kháo, cậu không mặc quần áo vào đã đi ra ngoài này rồi?"
Ở trong mắt Quan Thần giờ khắc này Trần Tử Tinh để trần nửa người trên, làn da trắng nõn nuột nà, còn nửa người dưới mặc một cái quần đùi.
Độ dày này. . . . . . là muốn bị ốm đây mà!
Cố tình đương sự còn không tự giác nói, "Không mang."
". . . . . . Cậu con mẹ nó." Quan Thần không biết nói gì .
Hắn cởi áo đồng phục ra ném về phía Trần Tửu Tinh, bỗng nhiên có một cái bóng đen bay đến, Trần Tử Tinh không hề suy nghĩ đã đưa tay bắt lấy, sau đó tập trung nhìn vào mới phát hiện ra là áo đồng phục.
". . . . . . Làm gì." Trần Tử Tinh cúi đầu nhìn thoáng qua.
"Tốt nhất là mặc vào đi bạn nhỏ Tử Tinh." Quan Thần ôm cánh tay vô sỉ nói, "Bằng không, để tôi nhìn chằm chằm hạt đậu hồng hồng của cậu, Quan Thần ca ca sẽ không cầm được lòng mất."
Trần Tử Tinh: ". . . . . . Cậu muốn chết?"
Người này cực kỳ cợt nhả .
Quan tâm người ta mà còn muốn cợt nhả như vậy.
Trần Tử Tinh thiếu chút nữa thì lấy quần áo ném hắn, nghĩ nghĩ tay đưa được đến nửa đường thì dừng lại loại xúc động này, sau đó nâng tay lên mặc áo vào kéo khóa lại.
Lúc trước hắn là thuận miệng nói vậy thôi, nhưng lúc này Quan Thần lại thực sự để ý đến cậu, cảm giác khi nhìn Trần Tử Tinh bây giờ lại có chút không giống.
Mẹ nó, thao, hắn ở trong lòng mắng một câu.
Mặc quần áo cũng không mặc tử tế, đúng là tiểu hà tử hư hỏng!
Câu dẫn ai vậy!
Tối đến Trần Tử Tinh liền đi ngủ sớm, Mập Mạp Châu Biên và hai người khác cùng phòng vừa mới bước vào cửa liền nhìn thấy Quan Thần ngồi ở bàn "Xuỵt" một tiếng.
"Im lặng chút." Quan Thần nhỏ giọng nói, chuyển ánh mắt ý bảo bọn họ nhìn người đang ngủ bên cạnh, Trần Tử Tinh đã ngủ say rồi, an an tĩnh tĩnh, "Ngủ rồi. Sáng sớm ngày mai phải lên thành phố, để cho cậu ấy ngủ một giấc ngon đi."
Không phải bởi vì phải tham gia cuộc thi nên phải nghỉ ngơi cho tốt, mà là do ngày mai phải đi sớm lại còn phải bôn ba khắp nơi——
Chi tiết nhỏ như vậy, cũng không phải ai cũng có thể lưu ý đến.
Nhưng mà Mập Mạp cũng chỉ liếc nhìn Châu Biên một cái không nói gì.
Bốn người nhẹ chân nhẹ tay đi vào phòng, động tác rất nhẹ, sợ