"Báo cáo lão sư, " Quan Thần đột nhiên mở miệng, ấn giữ Trần Tử Tinh lại, "Tử Tinh cậu ấy phát sốt rồi, không đi được."
Lão Tôn sửng sốt.
Không chỉ có mình lão Tôn, Trần Tử Tinh cũng sửng sốt.
Cố gắng lâu như vậy, trong cuộc đời của Tinh ca bưu hãn sẽ không có chuyện này.
"Cậu. . . . . ." Trần Tử Tinh đầu đau, cũng có một chút hỗn loạn, nhưng cậu cắn chặt răng vẫn muốn cố gắng thêm một chút, "Ai nói tôi không đi được!"
Quan Thần nhìn hắn, "Cậu hôm nay đi khẳng định sẽ đi đến bệnh viện luôn, cậu tin không?"
Kháo ——
Trần Tử Tinh có chút phiền não, có lẽ bởi vì phát sốt, vốn đã sốt ruột rồi bây giờ lại càng giống như hỏa thiêu, càng thêm sốt ruột.
"Tôi sẽ đi." Trần Tử Tinh trợn mắt với Quan Thần nói dối, " Chỉ còn thiếu đá một phát nữa là vào cầu môn rồi, tôi không thể bỏ dở nửa chừng."
Lão Tôn nhìn hai người bọn họ ta một câu ngươi một câu liền đi đến, Quan Thần leo lên giường ngồi nhường ra cho lão một chỗ, lão Tôn leo lên thang giường, đưa tay sờ chán của Trần Tử Tinh.
Nóng kinh khủng.
"Đã nóng như vậy rồi. . . . . ." Lão Tôn nói."Không thì đừng đi nữa, mang bệnh đi thi cũng sẽ không phát huy tốt, đừng nghĩ nhiều, trước đi đến phòng y tế xem một chút sau đó lại ngủ một giấc, cố gắng nghỉ ngơi đi."
"Lão sư em. . . . . ." Trần Tử Tinh không vui.
"Được rồi không nói nữa." Lão Tôn cự tuyệt nói, "Thầy đi gọi điện thoại cho giáo viên hôm nay đưa các em đi thi nói một tiếng, hôm nay em không đi được."
Lão Tôn dứt lời, liền đi ra cửa gọi điện thoại, Trần Tử Tinh có chút nản lòng, cậu trừng mắt trút giận lên người Quan Thần, Quan Thần vô tội nháy nháy mắt mấy cái nói: "Làm sao? Là do bản thân cậu tự làm ra nha, cũng không phải tôi làm ra."
Trần Tử Tinh đương nhiên biết là do bản thân sơ suất, cũng chính vì vậy mới cảm căm giận, không cam lòng, tuy rằng cũng không có mục tiêu gì nhưng chỉ còn thiếu đá một phát nữa là vào cầu môn rồi mà lại không được đi, loại cảm giác này làm cho người ta cảm thấy rất kém cỏi.
Trần Tử Tinh không vui, biểu hiện của cái này chính là cậu nằm xuống giường tiếp tục ngủ, đầu vùi vào trong chăn, ngay cả một lọn tóc ngốc cũng không lộ ra.
Cậu tuy rằng một câu cũng không nói, nhưng hiển nhiên toàn thân đều đang tản ra một loại khí tràng u ám "Không cần để ý tôi tôi đang không vui", Quan Thần bất đắc dĩ cười cười, vỗ vỗ Trần Tử Tinh.
"Aizz, bị ốm còn không đi khám à, có thấy ấu trĩ hay không?"
Ấu trĩ thì ấu trĩ, Trần Tử Tinh không phản ứng.
"Tử Tinh? Hửm? Có đang nghe không đấy?"
"Đây là đang ngủ rồi sao?"
Trần Tử Tinh vẫn không trả lời.
Nhưng mà, một giây sau, bỗng nhiên phía sau truyền đến âm thanh sột xoạt. Tiếp đó là âm thanh của Quan Thần: "Nếu không dậy —— tôi liền đến đây!"
Quan Thần lập tức nằm xuống, từ đằng sau lưng ôm lấy cậu, đôi tay hắn bám vào một chỗ không thể miêu tả được, Trần Tử Tinh vội vàng "Ngọa tào!" một tiếng, nhảy dựng lên, tạc mao, "Cậu làm gì vậy!"
Quay đầu lại, Quan Thần ở đằng sau vẫn bày ra vẻ mặt vô tội nháy mắt mấy cái, "Gọi cậu dậy nha."
Trần Tử Tinh, ". . . . . ."
"Này, cái này có cái gì mà phải gọi!"
Mặt cậu đã đỏ lên vừa luống cuống vừa ngượng ngùng, chỗ nào cũng thấy không thoải mái, nhấc chân lên liền muốn đạp con chó này xuống.
Quan Thần ôm chặt lấy chân cậu, ngay lập tức một tay chống xuống giường ép cậu sát vào tường, sán tới gần câu lên khóe môi, ở khoảng cách gần hỏi cậu, "Ốm rồi còn sức không? Không có đúng không."
"Cậu. . . . . ." Trần Tử Tinh đúng thật là không còn sức, đánh không lại Quan Thần.
Quan Thần nhìn lướt qua khuôn mặt ửng đỏ của Trần Tử Tinh, sau đó rời ánh mắt ngồi dậy nói, "Được rồi, nào, tôi đưa cậu đến phòng y tế. Các cậu nói với lão Tôn giúp tôi nhé."
Châu Biên và Mập Mạp gật đầu, Quan Thần leo xuống giường, được một nửa lại ngẩng đầu lên đem ánh mắt dừng lại trên người Trần Tử Tinh vẫn còn đang sững sờ ngồi trên giường kia.
"Còn nghĩ cái gì nữa." Quan Thần vươn tay, gợi lên khóe môi đùa giỡn Trần Tử Tinh, "Đi thôi? Để Quan Thần ca ca tri kỷ đưa cậu đi phòng y tế."
Con chó con này chắc chắn là cố ý.
Lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn!
Trần Tử Tinh trừng mắt nhìn hắn một cái, không có tinh thần cùng hắn nhiều lời, không nhận tay của Quan Thần, đập rơi tay hắn, tự mình leo xuống giường.
Gió lạnh buổi sáng vù vù thổi, Quan Thần lấy thêm một cái áo khoác đưa cho Trần Tử Tinh mặc, bây giờ học sinh cũng đang lục tục đi đến phòng học, chỉ còn mỗi hắn và Trần Tử Tinh ngược hướng, đi về phòng y tế.
Kết quả chuẩn đoán là sốt nhẹ, đang có dấu hiệu nặng lên. Tất cả đều do lạnh gây nên, Quan Thần bất đắc dĩ liếc mắt nhìn Trần Tử Tinh mộ cái, nói, "Nhìn đi, ngày hôm qua tôi đã nói với cậu rồi, không phải Tinh ca của chúng ta rất kiên cường sao."
Trần Tử Tinh ngại ngùng, mặt đỏ ửng, ". . . . . . Câm miệng."
Kháo, giả vờ rất tốt, tự vả mặt vô cùng thành công.
Trên thế giới này luôn có những người gây rối như vậy.
"Được rồi."
Quan Thần xoa nhẹ cậu một cái, lúc hắn không cợt nhả thì Trần Tử Tinh lại phát hiện ra hắn đối với người khác rất tốt, "Ngủ một giấc đi, bác sĩ bảo cậu nghỉ ngơi thêm một chút,