Việc hai người cãi nhau chỉ là một bước nhạc đệm, bỗng nhiên cãi nhau rồi bỗng nhiên làm hòa, Trần Tử Tinh bỗng nhiên nổi bão, Quan Thần bỗng nhiên cười nhạo, trong nháy mắt làm cho không khí dịu xuống, ngay cả muốn phát cáu cũng không phát nổi.
Trần Tử Tinh tức giận nhìn Quan Thần, hai người nhìn chằm chằm nhau sau đó bắt đầu cười phá lên.
"Ngu ngốc." Trần Tử Tinh thả hắn ra rồi ngồi xuống ghế.
Chuyện vừa mới xảy ra hấp dẫn bao nhiêu ánh mắt, lúc cơn tức đang lên thì không cảm thấy thế nào nhưng bây giờ sau khi hồi phục lại tinh thần thì Trần Tử Tinh cảm thấy xấu hổ không chịu được, mặt đỏ lên cúi đầu xuống, giả vờ như đang làm bài tập.
"Tôi sai rồi, " Quan Thần thở ra một hơi, ngồi xuống bên cạnh Trần Tử Tinh, xoa xoa đầu cậu, ánh mắt trở nên nhu hòa nói, "Tinh ca đừng tức giận đừng tức giận, tức giận hư thân thể, hư rồi không có cái để thay, đừng tức giận nha."
Lúc này rồi mà Quan Thần vẫn còn đùa được, Trần Tử Tinh gạt cái tay không đứng đắn của Quan Thần ra nói: "Tôi thích thế đấy."
Quan Thần cười, bám riết không tha sờ tóc Trần Tử Tinh, sán lại gần cậu nói, "Xin lỗi, tôi sai rồi, Tinh ca. Tôi không muốn cãi nhau với cậu đâu."
Ngay cả giọng nói của hắn cũng mềm xuống, rõ ràng đã chịu thua trước, Trần Tử Tinh một bên tai đỏ lên, nhưng không nói gì, chỉ trầm mặc, ngồi vẽ nguệch ngoạc lên giấy.
Tôi không muốn cãi nhau với cậu.
—— Gì đây. Lời cũng đã nói đến mức này rồi.
Hai người bọn họ bây giờ lại giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra, làm cho Châu Biên sợ hãi, Châu Biên không hề tự giác đến gần đánh vỡ bầu không khí này, vô cùng thân thiết hỏi: "Các cậu sao vậy?"
Châu Biên nhíu nhíu mày, do dự nói: ". . . . . . Đến tháng à?"
Tôi đến cái con mẹ nhà cậu ấy.
Không đợi Trần Tử Tinh và Quan Thần nói gì thì Mập Mạp đã từ phía sau một phát bắt được Châu Biên hùng hổ nói: "Vợ chồng nhà người ta cãi nhau thì liên quan gì đến cậu, đi vệ sinh với tôi nhanh lên, đúng là không có mắt nhìn."
"? ! Cậu mới là người không có mắt nhìn ấy! Tên mập chết tiệt kia nói rõ ràng cho tôi ai mới là người không có mắt nhìn!"
Châu Biên cố gắng phản kháng, Mập Mạp đương nhiên cũng không cam lòng yếu thế, hai người bọn họ hùng hùng hổ hổ đi ra ngoài, sau khi ra khỏi cửa Mập Mạp liền liếc mắt nhìn Quan Thần một cái.
Quan Thần nhìn Trần Tử Tinh chằm chằm, ôn nhu nhẹ nhàng vuốt tóc cậu——
Ánh mắt kia không hề che dấu tình cảm, tất cả đều được viết lên đôi mắt kia.
Trái tim của Mập Mạp chấn động, không xác định.
Từ thứ hai đến thứ sáu chỉ đơn giản là lặp đi lặp lại mấy việc lặt vặt, chuông tan học buổi chiều vừa mới vang lên thì tất cả mọi người đều kéo đến nhà ăn.
Thời tiết càng ngày càng lạnh, Trần Tử Tinh không muốn chen nhau với những người khác, chậm chạp thu dọn đồ đạc rồi mới từ từ đứng dậy, Quan Thần đang đứng chờ cậu, hai người cùng sóng vai nhau đi ra ngoài cửa.
Châu Biên và Mập Mạp theo sát phía sau, cái tên Châu Biên không có mắt nhìn kia vẫn còn đang đắm chìm trong cái vấn đề ở tiết học chưa giải quyết xong kia, cái gì mà canh gác, tinh tế....những loại game đó Trần Tử Tinh cũng không chơi.
Mập Mạp không muốn để ý đến cậu ta, ánh mắt của y rơi xuống bả vai thỉnh thoảng đụng vào nhau kia của hai người đang đi đằng trước, trầm ngâm một lúc, ánh mắt thâm trầm.
Cậu ta trước kia không cảm thấy gì, nhưng mà khi nghĩ theo hướng kia....cậu ta lại cảm thấy Trần Tử Tinh và Quan Thần có gì đó rất không thích hợp.
Trần Tử Tinh là ai Mập Mạp biết, bọn họ đã quen nhau hai năm rồi, cũng chỉ có Quan Thần, nói thật ra thì Mập Mạp cũng quen hắn hơn một tháng rồi.
Mập Mạp nói: "Ai, Tinh nhi a."
Âm thanh ở đằng sau liền hấp dẫn sự chú ý của Trần Tử Tinh, cậu quay đầy lại nói: "Hử?"
"Châu Biên muốn cậu cùng cậu ta về kí túc xá một chuyến."
Châu Biên trừng mắt nói: "Tôi không. . . . . ."
Mập Mạp nói xong thì đá cậu ta một cái, ngăn lại lời nói của Châu Biên, sau đó nói với Quan Thần, "Lão lục chúng ta đi, chúng ta đi ăn cơm trước đi."
"Tôi kháo tên mập chết tiệt kia!" Châu Biên lập tức tạc mao, nói, "Mẹ nó, tôi không biết tự nói sao, đá tôi làm gì, đi một chút đi, Tinh nhi đi về kí túc xá với tôi lấy chút đồ."
Châu Biên lúc bình thường thì không đáng tin cậy lắm, nhưng ở những thời khắc mấu chốt thì vẫn còn có thể tin được, cậu ta quay sang đạp Mập Mạp một cái sau đó vội kéo theo Trần Tử Tinh chạy thoát khỏi hiện trường, lưu lại Mập Mạp và Quan Thần đứng ở đó.
"Aizz." Quan Thần vốn muốn đi cùng bọn họ, nhưng thấy Mập Mạp không nói gì, trong lòng có một dự cảm.
Hai người trầm mặc đi về phía nhà ăn, thật khó mới có lúc Mập Mạp và Quan Thần như lúc này, thậm chí có thể nói bọn họ chưa lần nào ở riêng với nhau như thế này. Mỗi lần đều sẽ có Trần Tử Tinh ở đây.
"Việc gì vậy Mập ca." Quan Thần đi thẳng vào vấn đề, nhăn nhăn mày, câu lên khóe môi, "Vì Tử Tinh sao?"
Mập Mạp ngẩn ra, nói: "Cậu rất biết ý nha lão lục."
Quan Thần cười cười.
Mập Mạp trầm mặc một lúc nói: "Được rồi, đỡ khiến tôi thấy xấu hổ, Quan Thần, vấn đề này. . . . . . Ách."
Cậu ta dừng lại quay người nhìn Quan Thần, bước chân dừng lại, hít một hơi, ngày thường đều là bộ dạng không đứng đắn, bây giờ lại phải bày ra một mặt nghiêm túc, lại còn thêm một khuôn mặt giống như đang phải đấu tranh, thoạt nhìn thì thật giống như một người đang có chuyện cần nói.
"Vấn đề này, có chút, nếu như không có chuyện như vậy thì cậu cứ coi như tôi chưa nói gì đi. Tôi cũng không hy vọng người trong phòng lại xảy ra mâu thuẫn, ừm, càng không hy vọng Tinh nhi xảy ra chuyện gì." Mập Mạp nói.
Quan Thần cũng dừng lại, đối mặt với cậu ta, nghe thấy vậy hắn cười cười xoa xoa cái mũi.
Muốn nói gì đây a.
"Không sao đâu, cậu cứ hỏi đi." Quan Thần nói.
Mập Mạp nói: "Cậu cũng đừng để trong lòng, lại nói như thế nào thì....tôi với Tinh nhi cũng đã quen biết lâu rồi, khẳng định là có chút hướng về cậu ấy, không hề có ý kiến gì với cậu cả, chỉ là vì tôi với Tinh nhi chơi thân với nhau nên tôi không hy vọng cậu ấy đi sai đường hoặc gì đó. Ách. Ha ha ha."
Nói cũng đã nói