"Bạn nhỏ, bạn nhỏ tiểu Tinh Tinh!"
Có lẽ một chàng trai khi trái tim rung động chính là như vậy, Quan Thần mở miệng chỉ là hét lên tên của cậu thôi đã cảm thấy giống như trái tim đang nở hoa rồi, nhưng sau khi hét xong lại không biết mình muốn nói gì tiếp theo.
Hắn và Trần Tử Tinh nhìn nhau.
Bịch bịch, có thể nghe được tiếng tim đang đập mãnh liệt bên trong lồng ngực.
Một lúc lâu sau thì cửa thang máy mở ra.
Cửa vừa mở liền nhìn thấy mấy người giống như lãnh đạo cùng nhân viên đi đến đang nói chuyện vô cùng náo nhiệt, nhiệt độ không khí cũng dần dần hạ xuống, gương mặt hồng hồng cũng dần tan đi, Quan Thần cảm thấy có chút may mắn lại có chút ảo não, hắn cào cào tóc, nghiêng đầu sang hạ thấp giọng nói, "Đi thôi."
Hắn thấy may mắn cái gì chứ, lại còn ảo não cái gì chứ.
May mắn là bản thân chưa nói ra câu tiếp theo sao? Còn ảo não cũng chính là chưa kịp nói ra câu tiếp theo sao? Nhưng câu tiếp theo hắn muốn nói là gì? Là Trần Tử Tinh tôi thích....không, không đâu, a a, hắn bị điên rồi, đúng vậy.
Nhưng rốt cuộc vì sao lại trở thành như vậy.
Sau đó hai người vào khu trò chơi. Trong khu trò chơi đâu đâu cũng người là người, trong đó nhiều nhất chính là các cặp đôi hoặc là các nhóm anh em bạn thân đi chơi với nhau, dạng đi một mình giống như Quan Thần và Trần Tử Tinh rất ít.
Trên thực tế cũng chỉ có mình Quan Thần giống như một thiếu niên lần đầu tiên yêu đương cứ liếc trộm Trần Tử Tinh, muốn cái này rồi lại muốn cái kia, thêm mấy ý nghĩ kỳ quái không có chút tiền đồ nữa.
Quan Thần đứng trước quầy hàng chờ làm thẻ, Trần Tử Tinh quay đầu lại đằng sau nhìn xung quanh, nhìn xuyên qua hai cái máy gắp thú có thể nhìn thấy hai ba nữ sinh đang nhảy trên thảm nhảy.
Trần Tử Tinh bỗng nhiên nói, "Có biết nhảy không?"
Quan Thần mang thẻ qua cho cậu hơi sửng sốt sau đó cười rộ lên, "Sao vậy, Tinh ca muốn biểu diễn một bài sao?"
Ngoài ý liệu, Trần Tử Tinh ừ hử một tiếng rồi nói, "Cũng không phải không được. Cậu đi cùng tôi, trước đi đổi tiền xu đã."
"Tôi kháo. . . . . . cậu biết thật sao." Quan Thần thật sự không nghĩ đến Trần Tử Tinh còn có cái này.
Hắn vội vàng đi đổi tiền xu trò chơi, trên tay cầm một túi lớn tiền xu, xem có chỗ nào có chỗ bỏ tiền thì bỏ vào để Trần Tử Tinh chơi thỏa thích.
Hai người đi vào chỗ nhảy đằng trước.
Trần Tử Tinh hôm nay mặt một bộ quần áo thoải mái, áo sơ mi hoa, bên trong là một ái áo phông trắng, bên dưới mặc một cái quần bò tối màu rộng rãi. Chỉ thấy cậu vừa mới đi đến đột nhiên cởi áo sơ mi ra sau đó quyết đoán vung lên.
Áo sơmi dơi lên hai tay của Quan Thần.
"Nhìn đây này."
Quan Thần ngẩng đầu.
Bên dưới ngọn đèn mờ hắn chăm chú nhìn vào sườn mặt của Trần Tử Tinh.
Trần Tử Tinh liếm liếm môi, ánh mắt chuyên chú nhìn vào màn hình, một lúc sau nhạc bắt đầu nổi lên.
Cả người Trần Tử Tinh giống như là bay lên.
Quan Thần nuốt nước bọt.
Cái cảm giác này nên hình dung như thế nào đây.
Rõ ràng đối phương chỉ là một học sinh trung học bình thường nhưng giờ khắc này lại làm cho người ta cảm thấy cậu ấy như có hào quang vạn trượng, sao sáng vây quanh. Toàn bộ tế bào trên người cũng điên cuồng vì cậu, thậm chí là chết lặng, bồn chồn muốn làm một việc gì đó nhưng lại không biết nên làm gì.
Đột nhiên.
Quan Thần hình như đã hiểu được nội tâm rục rịch của chính mình.
"Tử Tinh." Giọng nói của hắn hơi khàn khàn, ném hết đồ đạc sang một bên, nhảy lên một cái thảm nhảy khác, bỏ tiền xu vào sau đó quay đầu lại nhìn khuôn mặt của Trần Tử Tinh.
Hắn muốn người này.
Hắn thích cậu ấy.
Muốn cùng cậu ấy làm những chuyện giống nhau, muốn cùng cậu ấy tiếp xúc thân mật, muốn bên cạnh cậu ấy, muốn cùng cậu ấy trải nghiệm hết những việc vui vẻ của đời người, muốn đem tất cả mọi thứ cho cậu ấy....Đó là mối tình đầu, đó là một lần phấn đấu quên mình trong cuộc đời của người thiếu niên, là mối tình đầu và cũng là duy nhất của một người.
Thị trấn nhỏ ở đây cái gì cũng không có, mới hơn một tháng ngắn ngủi thôi Quan Thần cũng đã hiểu được tâm ý của chính mình.
Một cái chớp mắt của chàng trai đó thôi cũng đã khiến hắn động lòng.
Trong lòng lộp bộp một cái rồi bắt đầu nổi lên sóng gió, Quan Thần câu lên khóe môi, nghiêng đầu nhìn Trần Tử Tinh nói: "Tôi cũng chơi. —— đấu không."
Trần Tử Tinh nhảy lên sau đó xoay người trên không rồi đáp xuống thảm nhảy. Cậu nhìn Quan Thần với ánh mắt khiêu khích, cười nói, "Đến đây. Tinh ca nhận khiêu chiến."
Hai người nhảy đến lúc hết cả hơi mới dừng lại, tìm một chỗ để ngồi xuống nghỉ tạm.
Quan Thần kháo một tiếng, một tay lau mồ hôi một tay ép vật cản đường xuống, đến gần Trần Tử Tinh hỏi, "Cậu từng học nhảy sao?"
Hắn thật không nghĩ đến Trần Tử Tinh lại biết nhảy. Biết nhảy thì thôi đi đằng này nhảy một cái là không dừng lại được làm bản thân hắn cũng phải nhảy theo. Thể lực của Quan Thần thế mà thiếu chút nữa là không theo được rồi, quá mất mặt.
Trần Tử Tinh lắc lắc đầu, "Không."
"Lúc học cấp hai bị kéo đi biểu diễn thành ra thích thôi." Trần Tử Tinh cười nói, "Đây là sở thích đầu tiên của tôi, vốn dĩ lúc ấy chỉ nghĩ là nhảy cho xong đi nhưng không ngờ càng nhảy càng thích nên thành thích luôn thôi ."
Cậu vỗ vỗ tay đứng lên, "Đi, chúng ta đi gắp thú đi."
Quan Thần đi theo đằng sau vừa nhìn Trần Tử Tinh vừa cảm thấy buồn cười hỏi, "Tinh ca cái này cũng biết sao?"
"Không biết." Trần Tử Tinh quay đầu vẻ mặt kiên quyết, "Nhưng Tinh ca sẽ không thua."
Mấy ngày nghỉ lễ quốc khánh vèo cái đã hết, Quan Thần không còn được ở nhà Trần Tử Tinh ăn nhờ ở đậu nữa, dù sao thì đó cũng không phải nhà hắn, hắn ngây người ở nhà cậu ba ngày sau đó thì về thành phố, mãi cho đến ngày thứ bảy kỳ nghỉ kết thúc quay lại trường hai người mới gặp mặt nhau.
Sáu người trong kí túc xá cũng đã lục đục kéo nhau đến, Trần Tử Tinh là người đến cuối cùng, cậu vừa bước vào câu đầu tiên chính là oán giận đối với Quan Thần, "Cậu có biết không, cái ngày cậu trở về thành phố mẹ tôi còn tưởng là do tôi cáu kỉnh với cậu nên mang tôi ra giáo huấn một trận."
Trần Tử Tinh ngồi xuống ghế thở phì phò nói.
"Tôi thấy mẹ tôi nhớ cậu như vậy, tôi nghi ngờ cậu mới chính là con ruột của mẹ tôi đấy."
"Ha ha ha ha." Quan Thần cười mấy tiếng, ngồi xuống bên cạnh Trần Tử Tinh, ôm lấy bờ vai cậu sau đó dựa sát lại thiếu đòn nói, "Vậy cậu có phải nên gọi tôi một tiếng anh Quan Thần hay không?"
"Gọi cái gì mà gọi, cậu càng ngày càng xấu xa." Trần Tử Tinh vẻ mặt lạnh lùng đẩy tay hắn ra.
Quan Thần nhìn cậu cười ngây ngô, Trần Tử Tinh cảm thấy hắn đúng là một tên ngốc của nhà địa chủ, không muốn ngốc cùng với Quan Thần nữa nên cậu tránh sang bên cạnh nói: "Tránh ra tránh ra."
Quan Thần đương nhiên sẽ không tránh mà còn sán lại.
Sau lễ quốc khánh trường học lại khôi phục như bình thường. Mấy hôm trước người nhặt được bản bút ký của Quan Thần liên lạc với hắn đó thật ra hắn cũng không quá để bụng, cũng chỉ là một quyển bút ký thôi, nếu hắn muốn thì có thể viết thêm quyển khác, huống chi lực chú ý của hắn hiện giờ lại đang đặt tất cả lên người Trần Tử Tinh.
Giống như đang ngâm mình trong hủ mật vậy, đến cả chuyện bọn họ trở thành bạn ngồi cùng bàn cũng làm Quan Thần cảm thấy bọn họ đúng là trời sinh một đôi.
Nhìn xem, nhìn xem, đây là duyên phận, đây là vận khí, còn có ai! Còn có ai!
Trần Tử Tinh bị ốm nên vắng mặt ở cuộc thi tiếng Anh, lão Tôn không nói gì, Lâm Tĩnh Nhã cũng chưa nói gì. Sau tiết học thì đến nói chuyện Trần Tử Tinh bảo cậu đừng để trong lòng, nói cậu đã rất ưu tú rồi.
Trần Tử Tinh nói cảm ơn, rồi hỏi "Cậu ta. . . . . . Hứa Hồng Dương thể hiện thế nào?"
Trần Tử Tinh còn nhớ rõ trước kia cái đứa nhỏ này mang mình ra để làm đối thủ cạnh tranh.
"Hồng Dương à, phát huy rất tốt." Lâm Tĩnh Nhã nói, lại sợ cậu nghĩ nhiều nên không nói tỉ mỉ, ngược lại nói, "Nhân các hữu mệnh*, đừng