Châu Mộ nâng cằm Du Kỳ, còn chụm ngón tay lại nhéo nhéo, cười đến cực kỳ vui vẻ.
Du Kỳ có thể phát giác được hành vi của mình đã bay xa khỏi ý định ban đầu, nhưng dường như hắn cũng không thấy làm sao cả, trong nháy mắt vừa rồi, hắn lại muốn nhìn xem Châu Mộ sẽ phản ứng như thế nào.
"Bốp bốp bốp bốp bốp!!"
Bên tai lại vang lên một tràng pháo tay.
Sau khi nhìn thấy Châu Mộ thuần phục đàn anh Tiểu Hao, ngay cả đàn anh Du Kỳ đáng sợ kia cũng ngoan ngoãn, cả tập thể học sinh tiểu học đều vỗ tay, vỗ đến cực kỳ chân chất.
Du Kỳ mới nãy không làm sao cả, bây giờ đã có chút xấu hổ rồi...
Du Kỳ làm như không có việc gì ấn tay Châu Mộ xuống.
Những đứa trẻ đều rất ngây thơ, chúng rất thuần khiết mà sợ hãi, mà lúc hoan hô cũng thì rất đơn thuần mà hoan hô.
Đây có lẽ là lần Du Kỳ được yêu thích nhất ở Hoa Linh.
Đỉnh ghê á——
Chẳng những vỗ tay, có vài nhóc to gan còn cất bước lại gần bên này, mắt thấy còn muốn học theo sờ một cái.
Sắc mặt Từ Thiên Dịch thay đổi.
Cũng may Châu Mộ kịp thời ngăn lại, cậu đẩy Tiểu Hao ra: "Ài, các em sờ cái này đi!"
Sau đó, trong nháy mắt đàn anh liền bị bao phủ lại.
Tiểu Hao: "...!Áu!"
Xem ra Châu Mộ không phải là vì suy nghĩ cho các bạn nhỏ, mà là đang phân chia rạch ròi hàng cá nhân và hàng công cộng, cậu nói xong thì nghiêng đầu qua, liền thấy Du Kỳ đang híp mắt nhìn mình chằm chằm.
Cái gì gọi là "sờ cái này", vậy cái kia là hắn? Xem hắn là đồng loại của Tiểu Hao thật à?
"Cậu nhìn tôi làm gì," Châu Mộ giả vờ giả vịt nói, "Ầy dà, chẳng lẽ cậu muốn bắt tay với họ sao?"
Du Kỳ biết Châu Mộ tám phần là cố tình nói như vậy, nhưng giờ đây bị đám nhóc ồn ào vây quanh, nghe Châu Mộ cố ý giở trò như thế, tâm tình của hắn ngược lại tốt hơn rất nhiều.
Du Kỳ hừ một tiếng, một tay đặt lên đầu Châu Mộ, xoa đầu cậu đến rối tinh rối mù.
Từ Thiên Dịch:......!Bắt đầu hoang mang.
Anh có thấy mọi người thảo luận trên diễn đàn trường học, nói Du Kỳ không bị xử phạt, quan hệ với Châu Mộ còn tiến thêm một bậc, nghi ngờ hắn đang nuôi lớn chờ ngày xơi.
Nhưng hôm nay anh thật không thể hiểu nổi nữa rồi, không phải chứ, cả trường sẽ không chỉ có một mình anh thấy hơi sai sai chứ? Hai người bọn họ như này rồi rốt cuộc ăn là ăn như nào?!
"Chào mọi người, hãy thả đàn anh Tiểu Hao về chỗ cũ nào, kế tiếp chúng ta phải tiến hành bài huấn luyện tiếp theo rồi." Từ Thiên Dịch chết lặng nói.
Anh cũng chỉ có thể chết lặng thôi, dù sao anh cũng nào có dám hỏi Du Kỳ có phải cậu đang nuôi nhốt Châu Mộ thật không đâu.
Đàn anh Tiểu Hao chưa từng phải chịu loại oan ức này, toàn thân chó sắp bị xoa đến sáng bóng luôn rồi, sau khi được thả, mũi liền dùng sức xì ra một tiếng, "Hứ!!"
Chỉnh đốn đội hình lại lần nữa, Từ Thiên Dịch dẫn mọi người mở khóa bản đồ lần trước chưa đi hết.
Nói thật là Hoa Linh rất lớn, dựa núi mà xây lên, địa hình khó lường, lại không được phép tùy tiện chạy trốn, cho dù đám nhóc cũng chỉ việc đi theo Từ Thiên Dịch thì cũng là một bài thử thách thể lực rồi.
Mà trong đám học sinh tiểu học đang thở hổn hển đấy, Châu Mộ chính là "hạc giữa bầy gà", cậu mệt rồi, liền ngồi vào lồng ngực Du Kỳ đang đi cùng.
Những học sinh tiểu học khác đi một bước liền nhìn Châu Mộ một cái, ánh mắt sùng bái đàn anh lúc đầu giờ đây đã biến thành ai oán.
Châu Mộ đắc ý nói: "Nhìn anh làm gì, anh là thương binh!"
Từ Thiên Dịch nghĩ thầm, đệt, đàn em thích ứng tốt ghê á.
Ban đầu: Đi tập huấn cùng học sinh tiểu học xấu hổ quá à.
Bây giờ: Tôi ngạo thị quần hùng!
Thiên Kỳ lại rất quen địa hình chênh vênh lên xuống, tuy rằng đều là học sinh tiểu học, nhưng mọi người bất đồng chủng tộc, thể lực cũng không giống nhau.
Hơn nữa nhóc đã từ vị trí của tổ trưởng trà trộn đến bên cạnh Từ Thiên Dịch, phụ trách giúp đàn anh cầm dây micro, duy trì trật tự.
Sau khi Thiên Kỳ vốn đang chạy ở phía trước bước lên một bậc thang thì bỗng nhiên liền dừng lại, bất an quay đầu: "Đàn anh, nơi này..."
Không chỉ mỗi nhóc, những học sinh mới khác ít nhiều đều hơi cảm ứng được, nơi này tràn ngập cảm giác làm cho mọi người không thoải mái.
Từ Thiên Dịch thản nhiên bay đến phía trước: "Tất cả mọi người đều có học bạ rồi, không cần sợ đâu.
Nơi này được gọi là Kim Uyển, kim là hài âm của từ "cấm"*, thời điểm trường mới sáng lập, nơi này được gọi là Cấm Uyển."
(*金kim và 禁cấm đều phát âm là jīn;
Hài âm: âm đọc gần giống hoặc giống nhau.)
"Lúc trước anh giới thiệu cho mọi người rất nhiều cấm chế của trường rồi, đó đều là vì trường của chúng ta là trường tổng hợp đầu tiên của Tam Giới, chúng được thiết lập vì để bảo vệ trật tự trường học."
"Cũng chính bởi những cấm chế cao siêu này, sau khi nhân giới xuất hiện ma vật, có một lần đã mượn địa bàn của Hoa Linh, đem ma vật trấn áp ở chỗ này.
Tuy nhiên, vì sự an toàn của học sinh, lãnh đạo nhà trường cũng đã chọn nơi an toàn nhất của trường.
Còn nhớ ở lễ khai giảng hiệu trưởng có nói sư tổ sáng lập trường đã để lại một tay không?"
Từ Thiên Dịch đi đến một chỗ, duỗi tay về phía trước, không khí xung quanh trong nháy mắt liền trở nên vặn vẹo, nơi này có một màn chắn vô hình, che giấu đi cảnh vật chân chính.
"Chính là trong đây, sư tổ để lại một tay ở chỗ này, cho nên cho dù đi tới nơi này, cảm thấy có ma khí còn sót lại cũng không phải sợ, bởi vì nơi này có cấm chế an toàn nhất.
Có thể nói, an toàn hơn cả tòa nhà giảng dạy tụi em."
Dù sao ở trong tòa nhà giảng dạy còn có thể bị đàn anh cắn, bị bạn học bắt nạt.
Hơn nữa vì nơi này chẳng những an toàn mà còn yên tĩnh, cuối kỳ còn có bạn học cố ý chạy tới đây để ôn tập.
Từ Thiên Dịch giải thích như thế, mọi người liền yên tâm hơn nhiều.
"Được rồi, bọn mình có hai con đường, một là xuyên qua Kim Uyển, một là đường vòng, còn phải xem các em muốn chọn đường nào." Từ Thiên Dịch nói.
Chắc là Châu Mộ cũng không thích tia ma khí còn sót lại kia, nằm nhoài trên vai Du Kỳ, ỉu xìu, "Đàn anh, muốn đi thì mau đi thôi."
"Hì hì, được, vậy chúng ta đi về phía Kim Uyển." Từ Thiên Dịch dẫn đầu xuyên qua, thân thể biến mất trong không khí, mọi người thấy thế đều xuyên qua theo.
Phía bên kia màn chắn, chính là toàn cảnh của Kim Uyển.
Nơi này dựng rất nhiều cột đá, khắc phù văn cổ xưa, ở giữa là một mảnh sân lớn trũng xuống, trung tâm là một pháp trận bán kính hai trượng (gần bảy mét), mắt trận rõ ràng là đài Lưu Ly, một bàn tay mộc mạc cứ như thế lẳng lặng đặt ở trên đó.
Không sai, tay, bàn tay năm ngón rõ ràng còn tươi mới của con người, là tay phải, chỉnh tề đứt đoạn ở ngay cổ tay, khảm một vòng khuyên vàng ngọc.
Thiên Kỳ phát hiện trước, kêu lên một tiếng đầy kinh hãi: "Đàn anh, nơi đó có một cái tay của con người!"
Bàn tay này vốn đang an ổn đặt ở đó, phát hiện có người đến, thế là liền cử động, dựng thẳng đứng trên đài mà vẫy vẫy, dọa Thiên Kỳ sợ tức mức lùi lại hai bước.
"Đừng hoảng," Từ Thiên Dịch bình tĩnh nói, "Không phải nói rồi sao, sư tổ đã để một tay, chính là cái này."
Mọi người: "......"
Cho dù ở đây cơ bản đều không phải là người, nhưng nghe được câu này của Từ Thiên Dịch cũng không khỏi nghẹn lời đôi chút.
Không ngờ rằng ngài hiệu trưởng nói toàn lời sáo