(草 Thảo pinyin là cǎo, 曹 Tào trong họ của Tào Tuyết Cần 曹雪芹 pinyin là cáo, đọc gần giống nhau.
Và nếu 草雪 Thảo Tuyết đứng cạnh nhau thì sẽ đọc là cáoxuě thay vì cǎoxuě, giống hệt 曹雪 Tào Tuyết cáoxuě.
曹雪芹 Tào Tuyết Cần cáoxuěqín là một tiểu thuyết gia người Trung Quốc, tác giả của cuốn tiểu thuyết "Hồng lâu mộng", một trong tứ đại danh tác của văn học cổ điển Trung Quốc.
Ngoài ra, chữ 草 Thảo cǎo còn là cách nói trại đi của chữ 操 cāo, là câu chửi đệt.)
Châu Mộ hảo tâm đi đến bên hố nhìn Quy Hữu Kỳ, còn bảo Du Kỳ điều khiển gió cuốn gã lên, giọng điệu cưng chiều nói: "Quy Quy, trên người cậu vẫn còn vết thương, hay là tìm một bạn học đỡ cậu về đi."
Quy Hữu Kỳ nén giận nói: "Ai là Quy Quy, tôi...!tôi là...!là tôi."
Dưới ánh mắt Du Kỳ, khẩu khí của gã dần dần yếu đi.
Tiếng tăm của Du Kỳ cũng đâu phải chỉ vì sở hữu huyết mạch hung thú mà thành ngay, một sinh viên chuyên ngành "Khoa học và Kỹ thuật Tiên thảo" nhưng lúc đánh nhau hung ác đến độ nào, nhìn con Hổ Ưng mà Châu Mộ ăn là biết.
Quy Hữu Kỳ cũng hết cách, vươn một tua xúc tu ra thật xa, ngẫu nhiên túm được một bạn học đi ngang qua ba lần vì nhìn trộm Châu Mộ: "Này, cậu đỡ tôi về cái coi!"
Bạn học kia bày ra vẻ mặt tui cũng nhọ thấy mẹ, phải chịu cảnh cá lớn nuốt cá bé, cá bé nuốt tép con này.
Châu Mộ hài lòng gật đầu, nhìn WeChat của Du Kỳ vang lên, cậu duỗi đầu qua, ra là giáo viên hướng dẫn của Du Kỳ gửi tin nhắn, WeChat của thầy tên là "Khách của hiên Điệu Hồng*", bảo Du Kỳ đi tới phòng thí nghiệm một chuyến.
(*悼红轩 Điệu Hồng Hiên: mái hiên Điệu Hồng.
Trích trong "Hồng lâu mộng – Hồi 1": Tào Tuyết Cần ở trong hiên Điệu Hồng đọc lại mười bận, thêm bớt năm lần, xếp thành mục lục, chia ra từng chương từng hồi...)
Trong đầu Châu Mộ chợt lóe lên ý nghĩ, cái tên này hình như có chút quen tai, cậu lôi kéo Du Kỳ: "Tớ cũng đi nữa tớ cũng đi nữa."
......
Lần thứ hai đi đến Truyền Phương lâu, Châu Mộ nhìn thấy cái lỗ lớn trên tường mà lúc trước Du Kỳ đập ra đã được đắp lại.
Khi đến phòng thí nghiệm của thầy đang hướng dẫn Du Kỳ, đứng ở cửa liền có thể nhìn thấy bên trong chỉ có một người đàn ông trung niên mặc sơ mi mang quần tây, tay áo xắn lên, buộc một cái búi nhỏ sau đầu, trong tay là cây Hộ Môn Thảo do Du Kỳ nuôi dưỡng, đang chọc nó không ngừng tay.
Lúc trước giáo viên hướng dẫn đã nói với Du Kỳ, thầy cảm thấy vốn từ vựng của cây Hộ Môn Thảo này cực kỳ nhiều...!và dơ, bảo hắn đem về quan sát một phen.
Hộ Môn Thảo đang uốn qua ẹo lại tránh né đầy bực bội, vừa nhìn thấy bọn họ liền thúc giục nói: "Đến rồi đến rồi! Đừng chạm vào tôi, cậu ta đến rồi kìa!"
"Thưa thầy." Du Kỳ cũng thưa một tiếng.
Thầy hướng dẫn của Du Kỳ quay đầu lại, vừa định nói chuyện lại nhìn thấy rõ rằng Du Kỳ còn mang theo một người, dùng ánh mắt hiếu kỳ nhìn nhìn.
Châu Mộ lanh lợi chủ động chào hỏi: "Chào thầy ạ, làm phiền rồi, em là bạn cùng phòng của Du Kỳ, Châu Mộ."
Thầy hướng dẫn ít nhiều gì cũng đã nghe qua sóng gió của hai ngày nay, "Ồ" một tiếng thật dài.
Qua hai giây thầy mới cảm thấy phản ứng của mình có hơi ngu, nhã nhặn nói tiếp: "Bần đạo Thảo Tuyết Cần, trò cứ gọi thầy Thảo là được."
Thảo! Tuyết Cần!!!
Châu Mộ nhào về phía trước, nắm lấy bả vai giáo viên hướng dẫn mà lắc: "Bốn mươi hồi sau ở đâu!! Ở đâu!!"
Có lẽ vì là nghiên cứu tiên thảo, thầy Thảo cũng khá là nho nhã yếu đuối, cuống cuồng ngăn Châu Mộ lại, nào ngờ so với cậu học sinh nhỏ bé yếu ớt này còn thê thảm hơn, địa vị bị đảo lộn hết cả lên.
Vẫn là Du Kỳ vươn tay ra, gỡ Châu Mộ đang múa may quay cuồng trên người thầy xuống.
Châu Mộ oá oà hét lớn: "Cậu buông tớ ra! Buông tớ ra!!"
Du Kỳ: "..."
Thầy Thảo sửa sang lại quần áo, bày ra tư thế có thể né đòn bất cứ lúc nào: "Hiểu lầm rồi hiểu lầm rồi! Thầy vốn tên là Thảo Đại Căn, về sau thấy nó không được văn nhã cho nên chê, bèn mượn lời văn của ông Tào—— Em réo thầy đòi bốn mươi hồi sau, thầy cũng muốn biết nó ở đâu đây này."
Cái gì? Thế là không phải á?!
Châu Mộ hết sức thất vọng, vì có thầy Loa làm ví dụ, cậu còn tưởng rằng lần này cũng sẽ là người thật, không ngờ là hàng rep 1:1.
Thất lễ rồi thất lễ rồi.
Nhưng Châu Mộ ít nhiều vẫn có chút không cam lòng, hỏi: "...!Vậy sao thầy lại để tên WeChat là Khách của hiên Điệu Hồng thế."
Vừa rồi cậu nhớ ra hiên Điệu Hồng là trai hiệu* của Tào Tuyết Cần mà, sao thầy đã phỏng theo tên của người ta rồi, còn bắt chước hiệu của người ta luôn vậy.
(*斋号 Trai hiệu: nói ngắn gọn là tên phòng làm việc ngày xưa của những nhà tri thức, có thể nhìn trai hiệu để hiểu được chất nghệ của chủ nhân nó.)
Thầy Thảo ù ù cạc cạc: "Thầy gọi là khách của hiên Điệu Hồng, chứ đâu có gọi là chủ của hiên Điệu Hồng đâu."
Châu Mộ: "..."
Thầy Thảo khoa tay múa chân: "Thầy thật sự đã đến hiên Điệu Hồng thăm nhà cũ của ông Tào rồi đó, còn ở đấy một tháng mà."
Châu Mộ quê độ: "Xin lỗi thầy ạ, hiểu lầm rồi."
Cậu chợt phát hiện mình vẫn còn bị xách lên, quay đầu lại nhìn Du Kỳ đang túm mình, Du Kỳ cũng cười như không cười nhìn lại cậu.
Châu Mộ cũng cảm thấy thất thố, mất mặt quá chừng, nhưng giờ đã khác xưa, cậu không tìm nơi khác trốn, mà ngoắc ngón tay, xốc áo choàng đồng phục Du Kỳ đang đến mặc ngay ngắn chỉnh tề lên che mặt mình lại, giả chết.
"Thầy, gọi em tới có chuyện gì à?" Du Kỳ ngẩng đầu, nói với Thảo Tuyết Cần.
Hắn dùng dư quang để ý Châu Mộ, chợt nhớ tới khi còn bé, cả lớp đều có bạn cùng bàn, chỉ có hắn là không có, bạn học ngồi gần hắn nhất có nuôi một con thú cưng nhỏ, hắn cũng chưa từng có.
Kỳ thực đều đã quên mất là hamster hay là mèo con rồi, chỉ nhớ rõ con thú nhỏ kia chui tới chui lui trong lòng bạn học, phơi bụng nằm trong mũ, bạn học cùng nó chơi đùa, có đôi khi muốn tập trung làm bài tập thì liền dùng bút đẩy đẩy con thú cưng đang lăn đến gần ra.
Nhưng bây giờ hắn đã có một con còn tốt hơn mấy thứ kia nhiều, Du Kỳ nhịn không được khẽ cười một tiếng.
Thật ra biên độ nhỏ cực kỳ, nhưng hắn cười một tiếng này, vẫn khiến cho Thảo Tuyết Cần lập tức có chút đứng ngồi không yên.
Quan hệ thầy trò của bọn họ vốn đã không được vững chắc, mang hung thú đi nghiên cứu tiên thảo là chuyện kỳ quặc biết bao, nghe được tiếng cười này lập tức nhạy cảm nghĩ: Du Kỳ sao lại cười, đang cười nhạo nghiên cứu của mình sao! Trò ta không muốn nuôi cỏ nữa hả? Vậy thì mình có nên nói tiếp nữa không đây!
"Chính là nói..." Ánh mắt Thảo Tuyết Cần láo liên, "Thầy từng làm thí nghiệm, nhân giống các cây Hộ Môn Thảo khác cùng loài với nó, nhưng chưa bao giờ thu được kết quả như này? Gốc Hộ Môn Thảo này có thể, chắc là, biến dị rồi.
Thầy nghĩ rằng trên cơ sở này chúng ta lại thiết kế ra thí nghiệm mới? Cho trò mang nó về thực hiện...?"
Du Kỳ nghe thấy sao mà mỗi một câu thầy nói ra đều là câu nghi vấn, "Vậy rốt cuộc có cần làm thí nghiệm hay không?"
Thảo Tuyết Cần: "Cần...!Không?"
Du Kỳ bình tĩnh nói, "Thầy đang hỏi em à? Em thấy là cần thiết."
Thảo Tuyết Cần: "......!Đúng, cần."
Du Kỳ cũng đã quen với việc người trong trường thi thoảng sẽ bởi vì sợ hắn mà mất đi khả năng giao tiếp bình thường, dù rằng vừa rồi rõ ràng không có chuyện gì xảy ra hết, hắn cầm lấy Hộ Môn Thảo, nói ngắn gọn: "Vậy thì cứ thiết kế thí nghiệm đi, Hộ Môn Thảo này em mang về trước.
Tạm biệt thầy."
Châu Mộ nghe thấy hai chữ "tạm biệt", cũng lập tức buông áo choàng của Du Kỳ ra, còn vuốt thẳng lại hai cái cho hắn, nói theo: "Tạm biệt thầy."
"Ha ha ha tạm biệt." Thảo Tuyết Cần tiễn bọn họ đến cửa.
Chỉ thấy phía bên kia hành lang của toà nhà thực nghiệm ồn ào nhốn nháo, có người từ bên trong ném một vật ra ngoài, hét lớn: "Đàn anh, xem bóng!"
Người vừa nọ gào lên ở tầng này, tầng trên liền vang lên tiếng động, trên lầu phát ra một trận "leng keng leng keng", cơ thể thon dài của Tiểu Hao bỗng nhiên nhảy ra từ cầu thang.
Tiểu Hao đuổi theo vật kia, nhảy vút lên, ngậm lấy nó ở giữa không trung, sau đó quán tính không giảm, lúc rơi xuống đất tứ chi còn trượt về phía trước một đoạn.
Lúc này nó đã cách ba người Châu Mộ tương đối gần, mắt thấy vẫn còn muốn trượt về phía trước nữa.
Sau khi đàn anh Tiểu Hao thấy rõ Châu Mộ, đồng tử chấn động, chân trước điên cuồng phanh gấp nhưng không thành, quỳ xuống, nhanh chóng chuyển thành phanh mặt, mặt trái ma sát với mặt đất, thành công giảm tốc độ trượt đất lại!
Vật đang ngậm trong miệng cũng rơi ra, nào có phải quả bóng gì, hoá ra là một ổ bánh mì nhỏ.
"Ái chà, là đàn anh à." Châu Mộ ngồi xổm xuống, mân mê cái mông bởi vì đang sấp mặt mà chổng lên của Tiểu Hao, cũng thuận tay nhét bánh mì vào trong túi mình.
Chỉ thấy bốn chân Tiểu Hao cứng đờ không dám nhúc nhích: "Áu~"
Nó chống chân trước lên, muốn chạy lại không dám chạy, miệng cũng không dám mở lớn, lộ ra chút đầu lưỡi, đực mặt chó ngước mắt quan sát sắc mặt bọn họ.
Du Kỳ thầm nghĩ, thật sự đã bị giáo dục lại rồi à?
Cũng không còn dám chảy nước miếng trước mặt Châu Mộ nữa, bị Châu Mộ sờ mông cũng chỉ có thể cứng còng cả người.
Hộ Môn Thảo trưng ra vẻ mặt trung thành chủ hộ ở đâu Hộ Môn ở đó, cũng không dám quá càn rỡ trước mặt Tiểu Hao, chỉ ở bên cạnh, thỉnh thoảng phát ra vài câu mang giọng điệu của một con sen chính hiệu: "Ỏoo~~~Hơ hơ~~~"
Thảo Tuyết Cần thường xuyên ở Truyền Phương Lâu, lại khá là thích chó, cũng đã theo dõi quá trình Tiểu Hao lớn lên.
Thầy thấy dáng vẻ Châu Mộ không giống như còn để bụng chuyện xưa, liền thuận thế hòa hoãn bầu không khí, nói: "Vết thương của bạn học Châu Mộ có ổn không? Có cần thầy kiểm tra, rồi bốc tí thảo dược cho trò không? Thầy nghe nói chủ nhiệm Thôi đã dạy cho Tiểu Hao một bài học, lại tròng thêm vòng cổ đặc chế, nó đã bị xử phạt, cũng ngoan ngoãn hơn nhiều, sợ đến nỗi đều sắp không dám tới gần học sinh nữa rồi."
"Thế ạ?" Cũng không biết Châu Mộ là thật sự thích Tiểu Hao hay là ỷ có chỗ dựa, lại đang diễu võ dương oai, vươn tay gãi cằm đàn anh cái nữa, trái lại, lại rất hời hợt, không để ý đến vết thương ở mắt cá chân của mình, "Không cần làm phiền thầy đâu, em nghỉ ngơi vài hôm là ổn thôi."
Nếu là trước kia, đàn anh chắc chắn sẽ giáo dục lại cậu học sinh mới to gan này, mới nhập học không được bao lâu mà cũng dám sờ đầu chó của đàn anh, nhưng giờ Tiểu Hao lại không nhúc nhích, cái trán bị sờ sắp trụi lông đến nơi cũng không rên tiếng nào.
Chỉ khi nghe Châu Mộ nói về vết thương của mình, lúc này mới thoáng nhìn sang cậu.
Tiểu Hao của chúng ta cũng đang áy náy nhỉ.
Thảo Tuyết Cần nghĩ như vậy, "Thế à, vậy Tiểu Hao trò cũng đừng buồn nữa, nào, cười một cái.
Có sai thì sửa, sau này không xảy ra chuyện gì nữa."
Lúc này Tiểu Hao mới há miệng, lộ ra nụ cười ngại ngùng.
Nhưng khi cười, miệng mở ra, mọi người liền phát hiện răng nanh sắc nhọn của đàn anh lại thiếu đi nửa bên, cái răng nanh bên trái đã bị gãy mất, chỉ còn lại một cái lỗ, khó trách đã không còn thích sủa nữa rồi!
Thảo Tuyết Cần nghẹn ngào nói: "Tiểu Hao, răng của trò đâu?!"
Nó yếu ớt nhìn Châu Mộ, nức nở một tiếng.
Kết quả giọng của Châu Mộ còn to hơn cả thầy Thảo, kinh ngạc lại trìu mến nói, "Trời ạ! Chủ nhiệm Thôi thế mà lại đánh gãy răng mi rồi?"
(Vì Tiểu Hao là cún, tác giả cũng gọi là nó nên dù là đàn anh thì mình vẫn sẽ để xưng hô là tao-mi nha, chịu thì chịu hong chịu thì chịu.)
Tiểu