Châu Mộ rón rén thu dọn hành lý, hạ thấp cảm giác tồn tại của mình, không quấy rầy Du Kỳ nhắm mắt dưỡng thần.
Chỉ là lúc đi ngang qua hắn, Châu Mộ sẽ nhịn không được nhìn thêm một cái, lại liếc mắt một cái, lại nhìn thêm một lần.
Cậu cũng quan sát thấy trên bàn sách của Du Kỳ có bày vài cuốn sách, bao gồm "Nhân giống tiên thảo học", "Tiên thảo dược lý", "Bảo vệ chi loài" vân vân vân mây.
Khí chất của bạn cùng phòng thoạt nhìn rõ ràng giống thuộc chuyên ngành chỉ huy tác chiến hơn, vậy mà lại là nuôi cỏ? Thật không thể tin được!
Khó trách hắn xách một chậu cây về.
Dù sao thì Châu Mộ cũng tăng thêm mấy phần thân cận, người này cấy hoa chăm cỏ, sẽ không quá xấu xa đâu.
"Tôi..." Châu Mộ tiến về phía Du Kỳ hai bước, "Tôi giúp cậu tưới nước cho cỏ nha?"
Ngay thoáng lúc Châu Mộ nói chuyện, Du Kỳ đột nhiên mở mắt ra, quanh năm ở ký túc xá một mình rồi, hắn không quen ký túc xá có giọng nói của một người khác, đối với hắn mà nói, khoảng cách mà Châu Mộ tự cho là an toàn thực ra là nằm trong phạm vi cảnh giác của hắn.
Đáy mắt đen tuyền nói là chứa đầy sát ý cũng không phải quá đáng, ngay cả tiên thảo hắn mang về cũng cảm nhận được khí tức mà héo queo ngay tức thì...
Bộ dạng cẩn thận của Châu Mộ rơi vào đáy mắt của Du Kỳ: Rõ ràng là sợ hãi, còn nhất định phải chuyển đến cùng phòng, thậm chí còn đáp lời hắn.
Đây chính là yêu quái lớn lên trong khu tập trung của loài người?
Nhận thức về nguy hiểm bị xuống cấp, tin tưởng quá mức vào quy chế quy định, bị sự ngây thơ của loài người tiêm nhiễm rồi.
Nghĩ như thế, Du Kỳ hơi nhúc nhích một chút.
Chỉ là một động tác rất nhỏ, liền thấy Châu Mộ hoảng sợ giật bắn nhảy về sau một bước, sau đó bắp chân vấp ở cạnh giường, cả người ngã xuống chiếc giường mà cậu vừa trải xong, giống như động vật nhỏ trọng tâm không vững nào đó.
Hơn nữa sau khi sa vào trong giường xong, đối phương không biết có phải là thấy quá mất mặt hay không, còn ai oán nện đầu về phía sau một cái như để phát tiết.
Du Kỳ: "..."
Cái rọ mõm màu bạc nhạt cùng với mái tóc che khuất phần lớn biểu cảm của hắn, trong con ngươi đen tuyền kia xoẹt qua một tia khó hiểu.
......!Yếu ghê.
Là quen sống ở khu loài người rồi, không quen tuỳ ý điều động linh lực của mình sao?
Hoa Linh sao mà có thể chấp nhận loại học sinh như này.
Châu Mộ nhục mặt từ trong chăn đứng lên, lại lết đến trước mặt Du Kỳ.
Lúc này chắc là vì muốn thể hiện bản thân cũng không vô dụng như thế, thời điểm đi tới chỗ đứng lúc đầu, cậu liếc mắt nhìn dưới chân.
Lại tiến thêm hai bước nữa.
Để thể hiện mình có tiến bộ.
Du Kỳ: "......"
......!Động vật có đần độn đến mấy đi nữa cũng biết đi lanh quanh Du Kỳ nha.
Thế nhưng cũng chính vì vậy nên dù cho là sau đó tiếp tục đi lên, thì đó không phải là lùi về sau mà là tiến lên hai bước.
Dù là bạn nói nó đần độn, nó ngây thơ hay là ngu ngốc, nó cũng đã làm cho Du Kỳ tắt tiếng một giây.
Hắn nhíu mày nói: "Đó là bài tập về nhà của tôi..."
Hộ Môn Thảo*, thầy hướng dẫn bảo hắn nuôi đến khi "mở mõm".
(*Tên một loại cỏ trong truyền thuyết.)
Châu Mộ nghe ra ý từ chối nên có chút mất mát, đúng lúc này, chợt nghe Du Kỳ chuyển đề tài: "Cậu tưới đi."
Í? Châu Mộ thấy tình thế xoay chuyển, lập tức cầm bình nước lên: "Âu kê âu kê, không có chi!"
Du Kỳ: "..."
......
Châu Mộ còn chưa nhận sách, cậu dọn dẹp ký túc xá xong thì đi nhận sách của mình.
Du Kỳ cũng muốn đi lấy sách mới của mình.
Du Kỳ không để ý Châu Mộ, Châu Mộ cũng không nói "Chúng mình đi cùng đi".
Dù cho cậu đi phía sau Du Kỳ ba bước, cùng đi một hướng, cũng tính như là đi chung, nhưng xen lẫn một tí ai đi đường người nấy.
Đến văn phòng, bên trong mở điều hòa, cửa kính đương nhiên là đóng chặt vào rồi.
Có một giáo viên đang muốn từ bên trong đi ra, cửa mở được một nửa liền thấy Du Kỳ đi tới, thầy kéo cửa né ra hai bước nhường lối đi, "Chào mấy trò!"
Du Kỳ đi vào trong, đầu cũng không thèm nghiêng: "Chào thầy."
Châu Mộ: "..."
Châu Mộ cũng theo sau nhảy vào trong, thuận tiện bổ sung một câu "Chào thầy ạ".
Người phụ trách phát sách cũng là học sinh, là ba quỷ tu.
Châu Mộ lúc này mới phát hiện bên trong không phải là bật điều hòa, chỉ đơn giản là vì có ba quỷ tu này...
"Bái giáo sư nào làm thầy hướng dẫn đó?" Một bạn học quỷ tu nói.
Hoa Linh khá giống kiểu trường học chia chuyên ngành rất rạch ròi mà Châu Mộ nhìn thấy lúc ở khu loài người, cần phải tuân theo truyền thống mà bái sư, đồng thời cũng kết hợp phương pháp giảng dạy hiện đại để dạy học.
"Hồ Hải tản nhân." Châu Mộ nói, "Chuyên ngành môi trường và tài nguyên của yêu tộc sống trên nước á."
"Ò ò." Quỷ tu nhanh nhẹn chuyển cho Châu Mộ một chồng sách đã được phân chia từ trước.
Châu Mộ ôm sách, quyển trên cùng chạm đến cằm cậu luôn.
Cũng may cậu chỉ là không quen tuỳ ý điều động linh lực thôi chứ cũng không phải là tay trói gà không chặt thật, nhẹ nhàng dễ dàng ôm sách ra khỏi cửa.
Ngược lại, Du Kỳ ở bên kia lại có đãi ngộ rất khác.
Khác với suy nghĩ của Châu Mộ, bạn học quỷ tu hiểu rất rõ, rằng chuyên ngành theo học và con người của Du Kỳ không ăn nhập với nhau đến nhường nào.
Thậm chí trước nay trong học viện có lưu truyền rằng, không cho Du Kỳ chọn chuyên ngành "bạo lực" hơn nữa là vì lãnh đạo trường sợ hắn bị kích thích mà bộc phát hung tính, mở ra trang sử chưa từng có trong năm mươi năm qua cho Hoa Linh, xực luôn bạn học...
Học thảo dược, ổn phết đấy chứ.
Cũng không cần hỏi thông tin của Du Kỳ, có ai mà không biết hắn học chuyên ngành gì đâu, quỷ tu liền nhanh chóng giao sách cho Du Kỳ.
Nhận sách xong, Châu Mộ vừa đi theo phía sau Du Kỳ vừa cúi đầu đọc chữ trên bìa sách, đột nhiên phát hiện bên trong có một quyển trang bìa hơi khang khác.
Trong một chồng sách giáo khoa, kẹp một quyển "Tam quốc diễn nghĩa".
Phát nhầm sách rồi!
"Ấy, chờ chút, chờ chút đã!" Châu Mộ kêu to.
Bước chân Du Kỳ thế mà dừng lại một tí thật, có chút chần chờ.
"Phát nhầm một quyển sách cho tôi rồi, chờ tôi quay lại đổi chút đã." Châu Mộ rút quyển "Tam quốc diễn nghĩa" ra, lại rón rén chạy qua đặt mấy quyển sách khác bên chân Du Kỳ, bộ dáng như muốn nhờ Du Kỳ trông giúp, còn mình thì tự đi đổi sách.
Du Kỳ, người "bị" đi cùng: "...?"
Đổi thành là bất kỳ người nào ở Hoa Linh, nếu bị Du Kỳ nhìn như vậy có lẽ đã gào to hiệu trưởng cứu mạng với rồi.
Châu Mộ lại tự nghĩ hai người đã có giao tình tưới nước rồi mà, tốc độ cực kỳ nhanh, xoay người bay nhanh như thỏ chạy trở về.
"Hộc...!Bạn học, phát nhầm sách rồi." Châu Mộ tìm được bạn học quỷ tu lúc trước, "Hay là phát dư một quyển rồi? Tôi học thủy hành, đưa tôi "Tam quốc diễn nghĩa" làm chi."
Quỷ tu ngó một chút, vẻ mặt quỷ dị, nhìn bộ dạng ù ù cạc cạc của Châu Mộ, hình như là không biết thật, hỏi: "Cậu...!Trước khi tựu trường chưa tìm hiểu về thầy hướng dẫn hả?"
Hồ Hải tản nhân?
Châu Mộ còn chưa hiểu gì, nói: "Có mà, bọn tôi còn kết bạn wechat cơ, vẫn luôn buôn dưa lê với nhau, bản thân thầy là thủy tộc, thầy còn cho tôi xem ảnh nguyên hình của thầy, thì ra thầy là ốc.
Tôi không nhận ra nhưng lại ngại hỏi nên lên mạng đăng bài nhờ giúp đỡ, để mọi người xem giúp tôi rốt cuộc là ốc bươu vàng hay là ốc vặn."
Quỷ tu: "..."
Quỷ tu chậm rãi nói: "Bạn học, quyển sách này chính là do thầy hướng dẫn viết đó."
Châu Mộ trong phút chốc còn chưa phản ứng kịp: "Quyển nào?"
Quỷ tu: "Tam quốc diễn nghĩa"
Châu Mộ: "?"
Quỷ tu: "Loa Quán Trung."
(*Ở đây là 螺贯中, chữ con ốc 螺 đọc là luó và có hai phiên âm Hán Việt là La và Loa, đọc cũng y hệt họ La 罗 của La Quán Trung 罗贯中 luôn.
Mình để là Loa để phân biệt với họ La 罗 nho.)
Châu Mộ: "???"
Quỷ tu: "Quán Trung là tên tự của thầy, Hồ Hải tán nhân là hiệu, đây là tác phẩm mà tán