Sáng sớm, Châu Mộ ăn mặc chỉnh tề, hôm nay cậu phải đến chỗ Hồ Hải tản nhân báo danh, sau đó còn phải dự lễ khai giảng.
Lúc Châu Mộ thức dậy, Du Kỳ đã không còn trong ký túc xá, sáng sớm đã đi gặp giáo viên hướng dẫn rồi, cậu cảm thấy cây Hộ Môn Thảo cần chăm lần này hình như có vốn từ vựng cực kỳ phong phú.
Châu Mộ thật cẩn thận dè đặt mở cửa ra, nhìn thấy phiến lá của chậu Hộ Môn Thảo đó xòe ra, bày ra bộ dáng tinh thần quắc thước.
Tối qua đã nghe nó diss người ta rồi...
Chậu cỏ này siêu cọc, Xuân Mười Chín sau này cũng không dám tới quấy rầy nữa, có học sinh đi ngang qua cũng sẽ bị nó nhìn chằm chằm như hổ đói, hễ mà đi không nhanh, dừng lại chừng hai giây liền phải phòng chừng bị chửi ầm cả lên như điên.
Đây, đây xem như là thiết bị chống trộm hàng đầu rồi đi!
Hộ Môn Thảo nhận ra Châu Mộ, phiến lá khẽ run——
Như là đang bị đánh giá.
Không lẽ ngay cả mình cũng bị trách hả, cỏ này có não không đấy, Châu Mộ nhắc nhở: "...!Tôi sống ở đây á."
Hộ Môn Thảo đúng là có thể phân biệt được địch ta thật, nhưng đối mặt với Châu Mộ hoàn toàn không còn bộ dáng run lẩy bẩy như khi ở dưới tay Du Kỳ, chậc chậc hai tiếng, bộ dáng khá là kiêu căng: "Ừm hứm, đóng cửa cho chặt vào!"
Châu Mộ:_(:з」∠)_
Cậu khóa cửa lại liền đi theo bản đồ trường học đến văn phòng của Hồ Hải tản nhân báo danh, ở dưới toà lầu ký túc xá đạp hụt chân trái, may mà kịp thời phản ứng đỡ lấy lan can.
Vừa nhìn, chỗ này cũng có một cái hố, so với cái hố ngày hôm qua thì nhỏ hơn một chút, nhưng cũng đủ để bốn năm người rơi xuống đấy.
Cái gì đây, dưới đất của Hoa Linh có quặng hả? Bị đào thành rây lọc cả rồi?
Việc xây dựng cơ sở hạ tầng này cũng quá kém quá thể đáng, làm cho Châu Mộ quen sống ở thành phố loài người có hơi không thích ứng được, với lại còn có chút ý kiến.
Châu Mộ buồn bực đi tới cửa văn phòng của Hồ Hải tản nhân, còn chưa bước vào đã ngửi được mùi yêu khí nồng đậm của thủy tộc, còn không chỉ có một cái!
Điều này làm cho cậu cực kỳ không thoải mái, không phải nói Học viện của yêu tộc, nhất là loại trường học tổng hợp đều rất chú trọng việc thu liễm khí tức sao?
Đẩy cửa đi vào, liền nhìn thấy bản tôn của Hồ Hải tản nhân, y một thân yến cư phục, râu dài xõa xuống, là hình tượng văn sĩ trung niên tuấn tú, bên cạnh còn có mấy đệ tử còn khá non nớt quay quanh.
Châu Mộ chỉ tán chuyện với Hồ Hải tản nhân, chưa từng được thấy người thật, vừa thấy thầy hướng dẫn có phong thái như thế, vội vàng chào hỏi: "Đệ tử Châu Mộ, chào thầy Loa ạ."
Không chỉ là cung kính với thầy hướng dẫn, mà còn có chút sùng bái nhà văn đại thần, dù sao thì cậu cũng hay đọc "Tam quốc diễn nghĩa" lắm luôn.
Văn sĩ trung niên sửng sốt một chút, mặt đầy lúng túng: "Ớ, tôi, tôi không phải là thầy hướng dẫn."
Châu Mộ: "Hả?"
Một thiếu niên đeo balo bên cạnh đứng ra trước một bước, bộ dáng thầy thanh tú trắng nõn, thậm chí còn mang giày thể thao, như bao học sinh trung học bình thường có thể nhìn thấy ở đô thị lớn.
Thiếu niên: "Châu Mộ đúng không, thầy là giáo viên hướng dẫn Hồ Hải tản nhân của trò, đây là sư huynh trò Yến Hành Khác."
Châu Mộ: "..."
Đây mới là Thầy Loa??
Cũng không phải Châu Mộ lớn lên cùng loài người liền quên sạch rằng vỏ bọc bên ngoài của yêu tộc cùng tuổi tác chả có quan hệ gì với nhau hết, thật sự là nội dung giáo dục bắt buộc chín năm của loài người hố cậu mà!
Yến sư huynh này...!Bộ dạng giống vẻ ngoài của La Quán Trung trong sách giáo khoa y như đúc!
"Thật ngại quá, thầy, sư huynh." Châu Mộ ngoan ngoãn nhận sai, "Em nhận nhầm rồi."
"Không sao đâu sư đệ." Rõ ràng là Châu Mộ nhận sai người, Yến Hành Khác thoạt nhìn so với Châu Mộ còn đứng ngồi không yên hơn, vẻ mặt lúng túng liên tục nói, "Rất nhiều người đều sẽ nhận nhầm, khụ khụ."
"Vậy Yến Hành Khác, trò dẫn Châu Mộ theo chỉ dẫn chút đi, trò ấy là vượt khu khi qua đó." Hồ Hải tản nhân lại lần lượt giới thiệu đệ tử môn hạ của mình cho Châu Mộ, này học cùng khoá này, này là khoá trước này.
Châu Mộ có chút hoa cả mắt, không phải không nhớ được người ta, chủ yếu là mấy người bọn họ đều không chịu thu liễm yêu khí, Hồ Hải tản nhân là nặng nhất.
Châu Mộ ngửi thấy, trước mắt dường như đã có thể nhìn thấy một con ốc to béo, phần thịt sống đang ngọ nguậy...
Hồ Hải tản nhân phát lịch học ra, răn dạy vài câu, nhất là một số sư huynh vì than vãn bài luận văn mà bị thây phê bình rất nhiều: "Có từng ấy chữ mà đã than lên than xuống, vi sư năm đó điều kiện gian khổ, không phải cũng ngày viết ba nghìn chữ sao."
Các sư huynh chỉ dám thấp giọng nói thầm tiểu thuyết cùng luận văn thì giống nhau được chắc, nhưng không dám nói lớn tiếng, bởi vì nguyên hình của sư phụ rất lớn, nhìn cái gì không ưng liền kéo vào trong vỏ ốc của mình giảng dạy 1 kèm 1 một trận.
Hồ Hải tản nhân nhìn thời gian cũng sắp đến rồi, đuổi bọn cậu đi tham gia lễ khai giảng, lại cố ý dặn dò Châu Mộ: "Trò vừa mới nhập học, còn chưa tiếp nhận huấn luyện, đi cùng Yến Hành Khác đi, để trò ấy chỉ điểm cho trò một chút."
"Cảm ơn thầy ạ!" Cũng không cần chỉ điểm mấy thứ, ví như cậu nhập học liền liên tục bị rơi xuống hố đâu.
Châu Mộ nhìn thầy chằm chằm không chớp mắt, lưu luyến không thôi mà rời khỏi văn phòng.
Nhưng vừa ra khỏi văn phòng, Châu Mộ liền không nhịn được, hỏi Yến Hành Khác: "Yến sư huynh, em muốn hỏi một chút, vì sao bọn họ đều không ẩn giấu khí tức vậy?"
Rõ ràng lúc báo danh chủ nhiệm còn cố ý dặn dò cậu, nói là không ẩn giấu khí tức thì phiền phức cực kỳ, cậu vẫn cho rằng tất cả mọi người ở Hoa Linh đều ẩn náu hết cả vào, là một thế giới thanh tịnh, tuân thủ quy củ.
Yến Hành Khác hỏi ngược lại: "Em không thích ứng được sao? "
Châu Mộ không được tự nhiên nói: "Có một xíu, em có một chút huyết thống con người, ngửi không quen mùi này cho lắm."
Ồ, huyết thống con người, hẳn là rất yếu đi, nói là không quen, thật ra là sợ hãi nhỉ.
Yến Hành Khác đồng tình nhìn Châu Mộ một cái, như vậy thì sống ở Hoa Linh sẽ rất chật vật đó.
Nhưng Yến Hành Khác vẫn tận tâm giải thích cho Châu Mộ, "Quy củ đúng là như vậy, nhưng các thầy cô đương nhiên sẽ không bị quy định của trường ràng buộc, cũng không phải là ép buộc.
Cho nên, trong số học sinh cũng có người tự nhận bản thân tài cao gan lớn, không sợ bị người ta biết lai lịch.
Hoặc là, quá rõ ràng nên giấu cũng không giấu được, dứt khoát không giấu nữa luôn."
"Như Du Kỳ* ở viện cách vách kia, tuy rằng giấu xuống, nhưng tất cả mọi người đều biết hắn là hung thú Du Kì* hoá thành, trời sinh tính cách tàn bạo ngạo mạn, sát tâm cực nặng, sinh ra đã có khổ nạn bị sáu dục vọng quấn thân, nhập học liền bị hiệu trưởng kiên trì yêu cầu tự khoá miệng lại—— Đúng rồi, em vừa mới tới, nhớ cách xa hắn một chút."
(*游岐 yóuqí: tên của Du Kỳ;
游骐 yóuqí: Du Kì, tên của một thượng thiên thần thú trong truyền thuyết, xuất phát từ tuyển tập "Tử hư phú 子虚赋" của Tư Mã Tương Như 司马相如.
Mình để y với i để mọi người dễ nhìn nhận khi nào là gọi tên Du Kỳ, khi nào là gọi tên thần thú nhó.)
Châu Mộ: "..."
Yến Hành Khác nhìn thần sắc vi diệu của cậu, hỏi: "Em đã nghe qua người này?"
Châu Mộ: "Ngủ, ngủ qua rồi."
Yến Hành khác: "??"
Châu Mộ gắng gượng giải thích câu chuyện hề này của mình: "Ớ hơ hơ hơ, em ở cùng ký túc xá với cậu ấy."
Ơi là trời, Yến Hành hít một ngụm khí lạnh: "Nếu không thì em đi nhờ thầy, giúp em đổi phòng, thầy của chúng ta ở trước mặt hiệu trưởng cũng có vài phần mặt mũi đấy."
"Không cần đâu." Châu Mộ hồi tưởng lại dáng vẻ của Du Kỳ một chốc, "Em cảm thấy cũng được á, cậu ấy săn sóc em phết ra á."
"Ồ, được được, em vui là được rồi." Yến Hành Khác cúi đầu nói lung tung, một tay che mặt, ài, ngại quá à.
Nói xấu bạn cùng phòng của người ta ngay trước mặt chính chủ, còn bị khước từ lại, ánh mắt y cũng đã ngại không dám nhìn Châu Mộ nữa luôn rồi, ngón chân liều mạng bám vào đất.
"Đúng rồi, sư huynh, anh có biết sao trong trường lại có nhiều h..." Châu Mộ còn chưa nói hết, đã nhìn thấy ngón chân Yến Hành bám đất, đào ra một cái hố ngay tại chỗ.
Đồng tử Châu Mộ chấn động——
Ngón chân Yến Hành Tuân linh hoạt lại cứng rắn, cái hố kia phút chốc bị đào thành một phòng ngủ một phòng khách, bóng người cũng sắp mất hút luôn rồi.
Châu Mộ: "Sư huynh???"
Hèn chi cậu nói trường học lấy đâu ra mà nhiều hố như vậy, còn là phía trên hẹp phía dưới rộng, chứng hay ngại ngùng của sư huynh y cũng nghiêm trọng quá rồi đi!
Thanh âm của Yến Hành Khác ở dưới đáy hố xa xa truyền tới: "Sư đệ chúng ta mau đi lễ đường, lễ khai giảng sắp bắt đầu rồi."
Hắn đào ở phía dưới, Châu Mộ ở phía trên đuổi theo muốn chết đi sống lại: "Sư huynh——"
Ở lễ khai giảng.
Châu Mộ nghe hiệu trưởng thâm tình nhớ lại lịch sử sáng lập của trường, thì ra nghe nói hiệu trưởng sáng lập trường là đệ tử của Nhị Lang Thần Dương Tiễn, cho nên trên quảng trường lớn của bọn họ mới dựng tượng Nhị Lang Thần.
Còn có cả cổng lớn, nơi người ta đặt sư tử đá, cái Hoa Linh đặt lại chính là hai con Hao Thiên Khuyển đá.
Học viện Hoa Linh không chỉ là trường trung học, còn bao gồm cả phụ trung, phụ tiểu*, lại vì thu nhận sinh vật âm gian cho nên còn có trường học ban đêm.
(*Phụ trung: trường trung học phụ thuộc của một trường nào đó, cũng là một dạng trường chuyên.
Ví dụ như Thanh Hoa phụ trung là trường trung học phụ thuộc của Đại học Thanh Hoa, phụ tiểu cũng tương tự vậy.)
Cũng không biết hiệu trưởng đang cầm bản thảo dài ai viết mà gắng đọc đến nửa tiếng đồng hồ, giọng điệu xấu hổ đến cực điểm, hại Yến sư huynh lại xây phòng tại chỗ.
Sau một buổi lễ, chân đã đứng đến cứng đờ rồi.
Châu Mộ nghĩ, cái chuyện phát biểu dông dài này, thật đúng là khắp tam giới đặt đâu cũng chuẩn á.
Cuối cùng, hai giờ sau, hiệu trưởng lưu luyến không thôi mà buông bản thảo xuống: "Điều cuối cùng, thầy còn muốn cho chư vị học tử một lời khuyên chân thành.
Hoa Linh là nơi học tập, xin đừng để dục niệm của các trò làm hỏng việc học, làm cho mảnh đất sạch sẽ này lại rơi vãi máu tươi! Người mạnh ở Hoa Linh chúng ta lớp lớp xuất hiện, các giáo sư có thể có còn chỗ chăm